26. chết đuối
Thân tặng Nguyễn Ngọc Liên & Dương Thị Tuyết Nhung
Cánh hoa xuân muộn rụng trước thềm
Tưởng nghe chăn gối gọi thân quen
Ngờ đâu em dậy lo cơm nước
Lỡ mộng cuối tuần... tiếc vai êm!
Tóc gội gió đêm mưa mê say
Vòng eo nhỏ quá: cưng vòng tay
Bước vui rung phím đàn khao khát
Hương áo, hương môi xin đừng bay!
Giọng nói ngọt ngào chỉ dành riêng
Mỗi giờ mỗi phút đều linh thiêng
Lưới tình mềm mại mơ êm ấm
Hồn bỗng quay tròn đeo gót tiên!
Núi thẹn no hương thưởng riêng mình
Vai cười, lưng ghẹo, mắt đưa tình
Lời thơm hoa cưới chân mai mối
Đứng cũng xinh đi lại càng xinh!
Ôi! Bốn phương trời gió lả lơi
Bao lần chết đuối chưa tập bơi
Xin đừng cắn tóc đừng quay mặt
Đừng cắn răng buồn đừng cắn môi!
Nghe sóng xôn xao biển dỗ dành
Chiếc nôi tình điệu quá mong manh
Em ơi! Cho chút son môi ngọt,
Trêu cá vàng hôn cọng rong xanh!
Thuỷ tận sơn cùng vẫn chưa no
Chân ngoan vẫn nhớ chỗ hẹn hò
Cho dù tay niú tay từ biệt
Mắt ướt sẵn dành sóng nhỏ to!
Gần quá mà sao vẫn nhớ mong
Đường cong, đường thẳng nối đường vòng
Mỗi ngày mỗi điệu đêm thêm mới
Râu bướm đành thua nét mi cong!
Lửa cháy nửa đêm, mưa bình minh
Áo chưa kịp mặc bóng xiêu đình
Mây hồng lụa trắng trêu trăng gió
Vách lá, thềm hoa cũng lén nhìn...
Tan theo nắng sớm theo gió chiều
Chơi vơi ngụp lặn giữa biển yêu
Thuyền mơ bến mộng đầy hương áo
Khóe mắt vành môi: nói thật nhiều!
Mới xa một chút đã kinh hoàng
Như trẻ mồ côi gặp đám tang
Sợ mùi nhang khói, hơi vĩnh biệt
Sợ tiếng kinh cầu, sợ áo quan!
Rồi cũng có khi phải tạm rời
Miếng cơm manh áo gió ngược xuôi
Thì thôi! Cố cắn răng chịu đựng
Chốc nữa đi về lại chung đôi!
Mơ cũng mơ chung hẹn kiếp nào
Ôm nhau thỏ thẻ chuyện trăng sao
Con đường hoa bướm mây nâng bước
Môi ngủ trong môi áo không màu...
Luân Tâm
MD 10/29/05