bốn biển.
Trông dáng núi tâm tư ta bớt tủi
Thế hiên ngang ta muốn lụy giấc nồng
Trông thấy biển mắt ta thêm cao rộng
Biển hiền hòa hay lòng mẹ mênh mông...
Biển đang buồn người ơi có biết không
Vệt sóng trắng chia khoảng lòng trống trải
Cát mịn màng chờ bước chân trở lại
Ngọn gió lắt lay ,mây chẳng tới chơi đùa.
Biển mênh mang gom hồn thơ lang thang
Thi sĩ Pháp...Mê nàng tiên biển Mĩ
Chữ Việt Nam dệt câu thơ giản dị
Bốn biển không nhà...Bốn biển mênh mang.