niệm khúc
Tôi lặng lẽ chìm trong bóng cô đơn
Nghe niềm riêng giăng kín sầu vào hồn
Ngàn thu vẫn xôn xao mùa lá úa
Phơi nỗi buổn hàng cây rũ bâng khuâng
Ngày xưa ấy trôi xuôi dòng nhịp sống
Giữa mênh mông tình biển sóng xô bờ
Em đã đến cùng tôi bên lối mộng
Chốn thiên đường thần thoại bao ước mơ
Tôi đã hát bài ngợi ca hoan lạc
Khúc âm vang vượt trăm thác nghìn đèo
Tình như gió lộng quanh vùng hoang mạc
Dẫn mưa về dòng suối mát trong veo
Em có nhớ từng dấu chân đây đó
Mãi bên nhau nằm ru giấc mơ đời
Chờ nắng sớm sương tan mờ lối cỏ
Hẹn hương chiều lũ bướm lượn rong chơi
Đêm lặng nghe tiếng gió khuya trăn trở
Mất em sâu thao thức cả tinh cầu
Bờ môi ấm run lên làn hơi thở
Bóng trăng già chẳng biết trôi tận đâu
Rồi từ đấy cánh chim trời bay mải
Bỏ trời mây bàng bạc áng tơ sầu
Đường hoang vắng còn mình tôi ở lại
Những gập ghềnh chia lối rẽ đời nhau
Em giờ đã về bên bến kia sông
Nỗi buồn xô tiếng sóng vỗ vào lòng
Trời trở rét vạt sương đêm thấm lạnh
Ôm muộn phiền ru giấc mộng chờ đông.
Vi Thông