may nhờ thầy dược !!!
Mãi nhớ đến người tim tả tơi!
Ngày đêm da diết nhớ tơi bời!
Biết làm sao để quên em được!
Lệ nến từng đêm vẫn mãi rơi!!!
Em hỡi làm sao quên được đây??!
Nhớ mong khắc khoải biết sao khoây!?!
Tâm tư là cả trời mưa bão!
Không phúc nào thân khỏi đọa đày!
Từ ngày em kiếm cớ chia tay!
Ngực trái mãi đau dạ đắng cay!
Chỉ tại anh không nhiều lua gấm!
Nên đành nhận lãnh nỗi đau này!
Từ dạo đôi mình cách biệt nhau
Lòng anh nếm đủ mọi thương đau!
Ngày đêm kỷ niệm về hành hạ!
Anh tựa lá xanh đã úa màu!
Một thoáng anh thành kẻ ngẩn ngơ
Hồn như đã chết tự bao giờ
Hình em tràn ngập trong tâm trí
Khủng hoảng tinh thần thân xác xơ!!!
Toàn thôn chuẩn đoán bệnh tâm thần!
Hại cả nhà anh cuống cả chân!
Cha mẹ buộc anh đi nhập viện!
"Tiền muôn mà bệnh cứ tăng dần!!!"
Mà nào anh có bệnh chi đâu!
Chỉ tại tương tư mới thảm sầu!
Bác sỹ điên đầu vì bệnh lạ!
Hại Cha Mẹ thức mấy đêm thâu!
Chẳng gặp được em một phút nào
Trách sao bệnh ấy chẳng qua mau!
Càng xa em bệnh càng thêm nặng!
Không gặp được em bệnh hết sao??!
Hôm được tin em đã lấy chống
Nhiều lần anh muốn chết cho xong!
Một mơ ước nhỏ đà tan vỡ!
Anh giận cho mình đợi phí công!
Bệnh tương tư chuyển bệnh tâm thần!
Chẳng thiết nghĩ gì đến bản thân!
Gào thét như người vô ý thức!
Đảo điên mê sảng biết bao lần!
Thời gian khủng hoảng cũng qua nhanh!
Căn bệnh tương tư cũng sớm lành
Anh tự tìm con đường chữa trí
"Tự tìm "Thần Dược" trị cho anh!!!"
Anh đã lạc quan trở lại rồi!
Nhưng còn sợ bệnh lắm em ơi!
May nhờ anh sớm tìm "Thần Dược"!
"Nếu bệnh còn e khổ suốt đời!!!"
LÊ SƠN VŨ
Bài thơ này Sơn Vũ kính tặng chị ĐẶNG LÊ DIỆU DIỆU-Y Sỹ Viện Tim 115-TP_HCM.Rất- Rất_Rất cảm ơn người chị đồng hương!!!Công ơn ấy em suốt đời ghi dạ!!!