ru tình… ngày ấy đã xa
Thương em biết mấy cho vừa
Vàng thu khép lá đón mùa đông qua
Tình tôi nhờ gió phương xa
Ru em trọn giấc mơ hoa bên người
Ru niềm vui…tiếng nói cười
Mà nghe men đắng nghẹn lời trên môi
Ru vòng tay…thấy lẻ loi
Chợt bao nỗi nhớ xa xôi hiện về
Vạt sao khuya lỡ duyên thề
Tìm nhau đêm tối lập lòe đổi ngôi
Ru dòng sông lững lờ trôi
Tình như cổ tích xưa thời thần tiên
Đôi bờ…con sóng lặng yên
Để nghe bão tố muộn phiền trong ta
Đèn khuya…một bóng trăng tà
Vọng bao chua xót lời ca ru đời
Đành thôi ! cơn mộng tan rồi
À ơi ! đây tiếng ru hời thiên thu
Phận người trong cõi phù du
Trăm năm ngàn nỗi ưu tư ngậm ngùi
Ru ngày…chẳng thấy ngày vui
Ru đêm…vẳng tiếng mưa sùi sụt rơi
Buồn như thác đổ lưng trời
Hồn khuya lạnh cóng nằm phơi khối sầu
Vi Thông