ngốc ơi
Hoang đảo buồn trống vắng
Em gọi Người Thơ ơi
Biển không còn vỗ sóng
Dấu yêu quên trả lời
Em của anh ngốc lắm
Hai bàn tay vốc nắng
Ngỡ đã ôm được trời
Cách vời xa thăm thẳm
Em của anh ngốc lắm
Ngẩn ngơ hoài mãi thôi
Cứ chạy theo dòng nước
Vớt Trăng gom vàng mười
Chợt nghe tiếng anh cười
Em của anh ngốc lắm
Ngốc...Anh yêu...Trọn đời