dại gì gỡ rối câu thơ
Em bắt tôi đền
Phải gỡ rối câu thơ
Để giăng mắc nỗi buồn vô cớ
Vừa chạm bâng khuâng, va vào nhung nhớ
Vấp mộng mơ
Lại ngã xuống hững hờ.
*
Hy vọng mong manh
Khao khát, đợi chờ
Lạc giữa mông lung không đường ra lối mở
Yêu thương đấy
Rồi giận hờn nghẹt thở
Thoáng chút vỗ về như thể ngấm bùa mê.
*
Thơ qua hải hồ
Trải rừng thẳm sơn khê
Không màu sắc mà sao say đến thế
Cho người tự dấn thân vào dâu bể
Trói đời nhau
Cần chi những nguyện thề.
*
Giờ chẳng riêng em
Tôi cũng lạc lối về
Hai đứa cứ quẩn quanh trong thi tứ
Tôi nào dại gỡ hồn thơ quá khứ
Có chăng là giăng tiếp thực hư
Cho chúng mình chung một chốn riêng tư.
*
12.09.09