hoa duyên
Mây nước quê người chân bước qua
một vùng xanh ngát đến xa xa
chiều nghiêng vóc ngọc đôi bờ gọi
mây trắng về đâu? chợt nhớ nhà
nhiệm mầu hoa nở bên bờ cỏ
thanh thản làm sao một đóa vàng
dìu dịu làn hương vương trước gió
dặt dè từng bước rất nhặt khoan
nhỡn nhơ bướm nhỏ dăm vòng lượn
mất hút vào không một dấu nhòa
sợi nắng cuối ngày giăng giăng lụa
đọng lại ân tình trên cánh hoa
ngẫn ngơ một đóa hiền như ngọc
khép nép bên đời đứng lặng yên
thỉnh thoảng đùa vui cùng gió nhẹ
tặng người tôi gọi đóa hoa DUYÊN