hồn nhiên ta gọi mây về
ngôn ngữ ngọt bùi múa rối
nghĩa nhân nhuộm trắng cả rừng
ta rẽ ngang đời một lối
yêu người rất mực bao dung
được thua làm sao nói hết
thôi về xếp lại niềm tin
lớp lớp vào hồn ủ kín
nữa mai hong lại mặt trời
trăng khuya nhạt màu thiên cổ
hồn nhiên ta gọi mây về
tội lắm bàn chân thổ mộ
lạc đường đi giữa trời mê
lương tri muôn đời bất tận
cớ sao yên lặng ngậm vành
ơi người chân thành lên tiếng
muôn phương hương nắng xây thành
giữa những trái tim dị dạng
nỗi đau lặng dấu bên lòng
mai sau rực màu chính ngữ
chân trời xóa sạch đường cong