hương nắng đưa ta về
Từ cội nguồn thiêng liêng ta đứng đợi
Sóng trùng dương vỗ mãi chút hương yêu
Trong tiềm thức mơ hồ nghe tiếng gọi
Của ai kia vang vọng mãi trong chiều.
Ta hờ hững trong chiều thu mờ mịt
Ngồi dưới trời thương nhớ đợi ai qua
Chợt lưu luyến hương nồng trên da thịt
Của một thời yêu dấu đã trôi xa.
Chút hương nắng đưa ta về kỷ niệm
Ngập tràn đầy ký ức thuở ngây thơ
Trên dòng chảy ta đi và trải nghiệm
Lặng thầm nghe tên gọi hóa ngẩn ngơ.
Đâu vó ngựa xôn xao trời thương nhớ
Giữa hoàng thành thấy lại dấu chân quen?
Những hàng cây rủ mình vươn theo gió
Nhắn gởi người bao nỗi nhớ triền miên.
Bao thăng trầm qua những ngày bão tố
Đã nhạt nhòa phủ kín lớp rêu phong
Hỏi khách xa có quay về chốn củ?
Để cùng nhau ngắm ánh mặt trời hồng!