xin hãy là tình phụ
Em giấu mùa thu trong khóe mắt
Chạnh lòng tan tác dưới mưa ngâu
Nghẹn ngào tim vỡ rơi từng mảnh
Tựa cánh hồng phai theo gió sầu
Ai ngỡ lá xanh trợt giấc vàng
Ngân hà chắn lối lúc em sang
Chiếc cầu Ô Thước giờ ngăn cách
Duyên hỡi tình ta lắm phũ phàng
Đã mấy mùa qua em rất buồn
Nhủ thầm sao nỡ ghét người thương
Vướng tình khổ lụy tơ truyền kiếp
Ai thấu được lòng lệ vẫn tuôn
Nếu biết ngày mai mộng chẳng thành
Thà rằng chớ gặp để quên nhanh
Có đâu em phải đời cô lẻ
Làm gió phai màu giá tuổi xanh
Em đợi đông về anh biết không...
Để tim lạnh buốt hết trông mong
Để đời phai bạc theo sương gió
Để hiểu phụ tình khổ lắm không...
Một mùa thu cũ thấy qua lâu
Níu lại hồn ta nơi vực sâu
Van mãi duyên này sao chẳng dứt
Đợi mùa thu khác suốt niên thâu
Dẫu có ngày mai anh chớ về
Vì mình đã lỡ kiếp phu thê
Thì thôi xin hãy là tình phụ
Làm én kiếp sau mới hẹn thề
Đoạn Trường