nhớ pleiku
Gửi người xưa...
và những nàng môi hồng má đỏ
Tôi muốn viết một bài thơ
Tặng những người em môi hồng má đỏ
Nhưng lâu quá rồi quên cả đường xưa lối cũ!
Chỉ nhớ Cà phê Dinh Diền
Nhớ triền giốc sương mưa,
Chỉ nhớ Biển Hồ tình tự năm xưa
Nhớ rất nhớ con đường quen Hoàng Diệu
Ôi nỗi nhớ nay đã là giai điệu
Nằm cuộn mình bên trường nữ Pleime
Dưới chân đồi một ngựa một xe
Chiều bãng lãng đưa em xuống phố
Đêm Phượng Hoàng với ánh đèn màu rực rỡ
Sau những lần sinh tử hành quân
Dập dìu cùng em trong tiếng nhạc tưng bừng
Say chuếnh choáng bên bước chân đài các.
Em tựa trên vai tôi khẽ hát
“Phố núi cao phố núi đầy sương…”
Nhớ dáng ngoan hiền lặng ngắm đài gương
Nhớ màu son môi
Nhớ mùi hương tóc
Nhớ một đêm khuya đưa em về bên kia con giốc
Diệp Kính buồn ngẩn ngơ
Em rúc rích cười nghe rất trẻ thơ
Ôm rất vội trước khi biến vào ngõ tối
Tôi bỗng thương em quá đỗi
Nếu mai này không trở lại Cù Hanh
(Làm trai thời chiến tranh
Đã có rất nhiều người đi không trở lại)
Nay sống ở quê người làm thân chiến bại
Không biết bây giờ em trôi dạt về đâu
Có giống như tôi nhớ mãi thuở ban đầu
“Chiều sương lạnh bên giốc cầu Hội Phố
Em bước bên tôi phập phồng hơi thở”
(tại con giốc dài hay tại vì xao động trong tim)
Bao nhiêu năm qua tôi vẫn trông tìm
Cũng chẳng biết để làm chi
Khi mỗi con đường đi về một ngả
Nhìn thời gian đi lòng tôi buồn bã
Tiếng thở dài rụng xuống tóc pha sương
Nhớ bạn bè xưa
Nhớ thời binh lửa chiến trường
Nhớ những sáng Café Văn
Nhớ những chiều ngồi thiển bên Thiên Lý
Nhớ Café Băng rất trữ tình cùng người tri kỷ
Nhớ “em Pleiku má đỏ môi hồng”
Nhớ thời oai hùng Bảo Quốc Trấn Không
Giờ chỉ còn lại trong ký ức những chiều sương giăng mờ trên phố
Yên Sơn