cửa khép
Đừng buồn nữa anh với tháng ngày còn lại
Vì chuyện tình sống mãi với thời gian
Không tay đan, không hương ấm vô vàn
Áo kỷ niệm kết vạn ngàn sợi nhớ ...
Đừng trách nhau chi, duyên đời không nên nợ
Mây phương trời bay, chẳng bến dừng chân
Nắng lẻ loi vẫn đôi lúc ngại ngần
Cơn mưa gió khóc bao lần ray rức !
Anh đừng buông tiếng thở dài thổn thức
Kẻo hồn hoang ngã vào vực mông lung
Cơn mơ xa vùng vẫy giữa khôn cùng
Rồi mất hút chuỗi tháng ngày rất đẹp ...
Xin anh đừng gõ vào cánh cửa khép
Hãy lặng nghe từng nhịp bước mùa sang
Nhìn lá thu bàng bạc áo nhung vàng
Phai phiền muộn, chẳng phai tàn hương nhớ !
Tóc nâu
Khép Cửa
Chẳng buồn đâu ... ta còn em nhắc nhở
Chuyện đôi mình muôn thuở khắc vào tim
Cuối đường kia là ngõ vắng im lìm
Ta cũng sẽ chẳng thét gào rơi lệ
Chẳng trách đâu ... khi duyên mình là thế
Bước vào đời là dâu bể mênh mông
Yêu thật nhiều nhưng cố nén vào trong
Chỉ mưa gió ... chứ nào ta có khóc
Bởi gian nan nên hao mòn dáng vóc
Chứ phải nào vì cô độc nhớ nhung
Chẳng phải ta trong cay đắng vẫy vùng
Làm rơi mất tình em ... nơi đáy vực
Cám ơn em đã mang về tiềm thức
Con tim này bỗng háo hức đêm nay
Lá thu rơi ta ngỡ tiếng em hoài
Dẫu bên ấy ... em then cài ... cửa khép
jacaranda