giạt cuối trời đông
Anh trở về quê với ruộng đồng
Với con đê nhỏ, với dòng sông
Một con thuyền nhẹ trôi lơ lửng
Theo sóng đời đưa, lớn lại ròng
Nhìn đám lục bình trôi vẩn vơ
Như chưa đau khổ tự bao giờ
Phải chăng đã biết thân lưu lạc
Nào dám mơ xa giấc mộng hờ
Nhìn đất phù sa cứ đắp bồi
Hai bờ bên lở với bên lồi
Biết rằng có kẻ vui người khổ
Nên chẳng mơ gì chuyện lứa đôi
Nhìn ai chen lấn ở ven sông
Như muốn dành riêng một tấc lòng
Cho kẻ bên bờ kia thấy rõ
Thì thôi mình giạt cuối trời đông
Nhìn mây thấp thoáng tận trời xa
Sắp biến dần theo bóng xế tà
Không đợi gió chiều kêu nước lớn
Mà chim bìm bịp vội bay qua
Nhìn bóng trăng mờ treo lửng lơ
Không thương, không nhớ chẳng mong chờ
Biết rằng chú cuội còn vương vấn
Dầu có mơ xa, phải hững hờ
Nguyễn Gia Linh