vết bụi mờ
      
      
      
      
        Buồn tưởng đã trôi theo nước sông 
Mà sao cay đắng vẫn ngập lòng 
Mà sao hình bóng xa... gần quá 
Một nửa giận hờn nửa nhớ mong! 
Không còn gặp gỡ không còn đau 
Hay tự dối mình và dối nhau 
Tìm về kỷ niệm đường trăng cũ 
Gió quá lạnh lùng mây quá cao! 
Muốn gọi tên cho đỡ nhớ nhung 
Hình như tên cũng đã lạ lùng 
Như không quen biết chưa hề gặp 
Chưa nói chưa cười đã quay lưng 
Muốn gặp mắt quen nũng nịu cười 
Gặp dòng tóc rối mộng xa xôi 
Gặp đồng tiền núng hồng đôi má 
Gặp nốt ruồi ngoan vẫn gọi mời... 
Có phải hết rồi? Hay chiêm bao? 
Mơ hình tưởng bóng tủi lòng nhau 
Gặp hay chưa gặp? Cười hay khóc? 
Nỡ bỏ kiếp nầy... đợi kiếp sau? 
Đã hết cây xanh trái ngọt rồi 
Chỉ còn xác bướm đón hoa rơi 
Nắng chiều hiu hắt đò xa bến 
Mòn mỏi chờ mong dáng đứng ngồi! 
Không để dành cho chút áo màu 
Bây giờ tình đã bay quá cao 
Bao nhiêu thề hứa như mây khói 
Hương cũ tàn phai môi hết màu! 
Đời chẳng còn chi để ước mơ 
Bút cùn mực cạn hết nguồn thơ 
Thịt xương mục rã thân hư ảo 
Hồn cũng tan như vết bụi mờ! 
Gửi lại vườn xưa chút hương xuân 
Tưởng như người cũ vẫn ân cần 
Vòng tay nhóm lửa đêm mời gọi 
Hay vẫn vô tình hết cố nhân... 
MD 09/06/03 
Luân Tâm 
(Trích trong TT "HƯƠNG ÁO", MinhThư XB , Maryland/USD.2007, tr.286-287)