đóng khung
Đóng khung một áng mây trôi
Bồng bềnh sắc bạc, vòm trời biếc xanh
Đóng khung một khúc dòng sông
Sóng xao trăng vỡ buồm căng gió nồm
Đóng khung một thửa ruộng đồng
Gió lay uốn lượn trĩu bông hạt vàng
Đóng khung một luỹ tre làng
Nhìn muôn lá gió trên ngàn cành chim
Đóng khung riêng một con tim
Máu hồng rạo rực như tìm tình yêu
Đóng khung một không gian chiều
Nhìn qua cảnh sắc đìu hiu lam mờ
Đóng khung một mảnh hồn thơ
Thú đau thương lẫn ước mơ quyện hoà
Không gian cuc sống bao la
Khổ đau, hạnh phúc cùng là trong khung.
Nghinh Nguyên