thương giấc mơ hoa
Em vẫn biết, mộng mơ chỉ là ảo
Có bao giờ, hiện hữu phải hôn anh
Đến rồi đi, như gió thổi qua mành
Và bỏ lại, lòng mình bao nuối tiếc
Để nhiều đêm, lệ nhòa đôi mắt biếc
Khóc thương đời, sao nỡ hợp rồi tan
Phải tình yêu, như chiếc lá trở vàng
Theo gió lộng, lìa cành bay đi mãi
Em thầm hỏi, cớ sao tình ngang trái
Kẻ đầu sông, và người ở cuối sông
Chẳng xuôi theo, nước cuộn chảy thành dòng
Buồn chất ngất, lòng ơi làm sao ngỏ
Để rồi khi, xa nhau từ dạo đó
Xuân chẳng về, và nắng chẳng còn tươi
Mắt môi em, chợt cũng nhạt nụ cười
Phố vắng anh, phố như buồn muôn thuở
NuocMatMuaThu