đồng tuyết giữa trời thu
đôi mắt nhà thơ và tờ giấy trắng
suốt cả đêm dài lặng lẽ gườm nhau
cây bút nằm kia mỏi mòn ngủ gật
đã mấy hôm rồi
chẳng hiểu vi sao
vắng con chữ lò cò sân giấy nháp
những sắc huyền ngã nặng bặt tăm hơi
đầu gôm mới chưa mòn thơ đổi ý
giấy mênh mông như đồng tuyết không người
đôi mắt nhà thơ lúc lu mờ khi rực sáng
cũng trầm cảm, nồng nàn, nhung nhớ
vẫn tia nhìn từ bờ sâu tâm thức
nhưng đâu rồi
đâu rồi tia ấm của hồn thơ
nên giấy trắng vẫn là đồng hoang tuyết trắng
nên viết chì vẫn gối đầu say ngủ một ngón tay
trăng xế tà
đêm khuya lắc
thi sĩ gục đầu trên ngực giấy ngủ quên
ở ngoài song có hai bóng oan hồn
hồn ai đó cùng hồn thơ vừa tan vào suơng khói
.
Bài này đã được xem 1504 lần
|
Người đăng:
|
HOMEdeLANG
|
|
|