khi bình minh tới
Một ngày thật là dài, với bao nỗi lo toan
Trên đường đời tấp nập, chẳng phút giây yên bình.
Người người trong trần thế, mỗi kiếp mỗi kiếp phiền
Biết khi nào tận khổ, hai hàng lệ ngừng rơi.
Ta sống trong nhân thế, buồn vui cũng thất thường
Nhìn người người khổ khổ, mưu lợi chẳng khi ngưng.
Ôi mỗi kiếp con người, làm sao cho hạnh phúc
Tiêu hết những phiền lo, đón chào bình minh tới.
Những uất ức còn đây, tích tụ tự bao giờ
Bình minh xua đêm tối, hạnh phúc gieo vần