tiếc nuối
Ngày lại ngày em kiếm củi trên nương
Thần núi thương em, cho em rừng lớn
Cây rừng yêu em, tặng em củi khô
Em thích thú mang về khoe với mẹ.
Mẹ mỉm cười, thoáng nụ cười rất nhẹ
Cử chỉ ân cần chỉ có mẹ em
Sớm sớm, khuya khuya, chiếc gùi mang nặng
Một lưng cõng trời, chỉ có mẹ em.
Thần núi thương, cứ mỗi đêm đêm
Em nghe dọng suối hát ru trong mộng
Em thấy mẹ đẩy đưa nguồn hy vọng
Nụ cười hiền mẹ tặng riêng em.
Ông mặt trời cứ tinh sương gõ cửa
Đưa ánh nhìn trìu mến ngắm nhà em
Mẹ-vươn vai dục em ra ngoài suối
Gánh nặng hai vò về tưới vườn ươm.
Em loi choi bước trên nền đá sỏi
Ánh nắng chan hoà cùng nhịp chày vang
Mẹ ở nhà gõ hai nồi gạo lớn
Đợi em về ngắm hạt gạo thơm.
Cuộc sống trên nương chỉ em và mẹ
Quanh bốn ngọn đồi không một người thân
Ngôi nhà nhỏ chênh vênh vách đá
Thế giới hai người, hạnh phúc là đây.
Khi đầu em nằm ngang đầu Thần Núi
Em thấy trời rộng lớn đến bao nhiêu
Em hỏi mẹ nơi xa kia có đặng ?
Mẹ thở buồn, hai mắt mẹ đăm đăm.
Lòng trĩu nặng mang theo một con găm
Em quyết tâm vượt rừng sâu núi cản
Thần núi thương nhường cho em đường lớn
Cây rừng yêu chỉ hướng em đi.
Đã mười năm lạc mình nơi phố thị
Em trĩu buồn nhớ mẹ, nhớ quê
Nhớ một trốn thân thương để trở về
Em nhớ quá! Trời ơi em nhớ quá;
Mười hai ngày lặng lẽ đi xa
Em vượt rừng, em băng qua mấy núi
Thần Núi lặng nhìn, trầm mặc dõi theo
Cây rừng im hơi không lời thân hỏi.
Căn nhà nhỏ bơ vơ giữa núi
Mẹ em đâu, em biết mẹ em đâu ?
Hai cối gạo một to, một nhỏ
Nằm chỏng trơ tự đó tới giờ.
Em chết lặng "nhìn" cây rừng trách quở,
Mẹ đi rồi không trở lại nữa đâu;
Em bỏ đi, để lại những năm rầu
Một mình mẹ đớn đau trong tật bệnh.
Hai hàng lệ nhoà đi, rơi cùng số phận
Em một mình dựng lại những ngày xưa
Một mình em bơ vơ giữa núi;
Chỉ biết lặng nhìn-mộ mẹ; mỗi khi qua.