thơ tái giấm
Cuối tuần nhậu thơ tái giấm
Sức đâu nuôi đảng?
Nước em, chín chục triệu dân
Có hơn một nửa thuộc phần rẫy nông
Dân em độ nhật bằng công
Mười triệu cán bộ rong rong ngoài đường!
Mười triệu dở dở ươn ươn
Mười triệu hầu hết là phường hại dân
Trời ơi! Mười triệu đống phân
Đã hơn triệu mấy hung thần côn an!
Nước em biển bạc rừng vàng?
Cứ đem dâng bán nuôi hàng mọt dân
Dân lo chạy bữa sút quần
Cán bộ chỉ ký... chẳng cần làm chi.
Nói ra... thì thấy rất kỳ
Dân em trơ háng... còn gì mà cho
Dân em ốm yếu thân cò
Làm sao nuôi nổi mặt mo tà quyền.
Việt Nam, giờ chỉ biết tiền
Truyền thống đạo lý thánh hiền vứt đi
Kiếp dân, đồng nghĩa cu li
Nên bị cán bộ chúng đì triền miên.
Thời nay xã hội đảo điên
Chỉ lớp nhà nước chứa tiền đầy kho
Lãnh đạo toàn những mặt mo
Không vì đất nước, chỉ lo đảng mình!
Mười người lo chuyện gia đình
Lại nuôi thêm một âm binh đầu đường
Ngẫm nghĩ lại thấy càng thương
Dân nghèo tiều tụy, Quê Hương héo tàn.
Bốn triệu thằng đảng là sang
Có hơn triệu mấy côn an là giàu
Xe xanh lầu đỏ đủ màu
Tao là quyền lực, luật tao luật rừng!.
Bốn triệu hải ngoại cong lưng
Cày hai ba việc để bưng tiền về
Cứu cha cứu mẹ cứu quê!
Gián tiếp cứu đảng ngụy tề sống thêm!.
Mỗi năm chục tỉ sướng êm
Vốn lãi khỏi trả lại thêm tiền lời
Việt kiều thức tỉnh ai ơi
Thôi đừng tiếp đảng cho đời thêm đau.
Chúng ta cương quyết với nhau
Cứ để đảng yếu té nhào nay mai
Đừng nuôi đảng sống dài dài
Ngày đảng chưa chết, tương lai còn mù.
_____________________________________
Em hỏi tôi…
Em hỏi tôi, thế gian ai ác nhất?
Chẳng ngại ngần là cộng sản chớ ai
Em lại hỏi tại sao là ác nhất?
Bởi chúng chuyên toàn trị độc tài.
Em hỏi tôi, lớp người nào ngu nhất?
Tôi trả lời là cộng sản chớ ai
Em thắc mắc…ngu sao thống trị lâu dài?
Bởi độc đảng không cho ai góp ý.
Em hỏi tôi, chế độ nào nhiều đĩ?
Trả lời ngay, chẳng suy nghĩ gì lâu
Khi dân tộc là phận kiếp chư hầu
Phải làm đĩ chớ tiền đâu mà sống.
Em hỏi tôi, tại sao đảng coi dân là phản động?
Tôi trả lời bởi dân sống lầm than
Trong khi tham nhũng thì lắm bạc nhiều vàng
Dân vùng dậy, đảng sợ bất an nên nhốt.
Em hỏi tôi, sao nhà nước lắm nhiều khỉ đột?
Quỉ gối cong lưng như một tên hề
Tôi trả lời vì họ quá u mê
Thống nhất cả nước để qui về dâng bán.
Em hỏi tôi, ai chủ trương thuộc Hán
Trả lời ngay, thì đảng chớ còn ai
Em hỏi tôi, ai lắm mộng canh dài?
Tám mươi lăm triệu phải oằn vai khổ nhọc…
Em hỏi tôi, ai là đám người mất gốc
Trả lời ngay đấy tứ trụ triều đình
Họ sẵn tâm làm Thái thú, bất kể nhục vinh
Em cúi mặt…sao dân mình quá khổ!.
Em thắc mắc, thế sao chúng vẫn còn lố nhố
Mà sao dân không đạp đổ chúng đi?
Và tại sao chúng vẫn ù lì?
Làm mạt đất nước thì có chi vinh dự?
Em ta thán, đảng này quá dữ
Bởi đốn hèn.., nên úy tử tham sinh…
Giã biệt em thương, tôi phải đi để nối bước đăng trình
Hẹn em nhé, mai thanh bình tôi trở lại.
Nguyên Thạch
Bài này đã được xem 1152 lần
|
Người đăng:
|
Nhi Ca
|
|
|