niềm ước ao... vụt tắt
(Cho tôi được nói lên lời tâm sự
11 tháng 5, ngày lịch sử thương đau)
Ôi đất nước!
Nặng nỗi buồn sâu kín
Dân Việt ơi
Nhẫn nhịn hay thờ ơ?
Quê hương ngày mai, đâu bến đâu bờ?
Những đứa con của mẹ, bơ vơ lạc lỏng!.
Chiều Thái Bình, dõi xa... buồn lắng đọng
Biển quê cha, giặc chiếm đóng xây thành
Biển Đông ơi
Đâu màu biếc dòng xanh
Giặc đã đến, biển chỉ tanh mùi máu.
Kềm kẹp dân tôi
Một phường bá đạo
Bán non sông để đánh tráo bạc tiền
Họ đã phản bội quê hương, quên ơn nghĩa tổ tiên
Ôi dân Việt!
Khắp ba miền thống khổ.
Còn đâu nữa, mai châu về hợp phố
Đời tàn hoang...loang lổ đau thương
Tôi khóc cho em
Tôi khóc cho tôi
Tôi khóc cho quê hương
Mai thế hệ, lâm vào đường nô lệ.
Dáng lang thang trong bóng chiều ngã xế
Vẫy tay chào góc bể niềm đau...
Tổ quốc ơi!
Đêm đen thẫm một màu
Nghẹn tiếng nấc... niềm ước ao vô vọng.
Thượng đế hỡi, tôi muốn sống và dân tôi muốn sống.
Nguyên Thạch
Bài này đã được xem 1407 lần
|
Người đăng:
|
Nhi Ca
|
|
|