trăng tủi
Gương tình khuyết nửa rụng đầu hiên
Úng mảnh thuyền treo trĩu nặng phiền
Gió nghẽn sao trầm duyên đột tử
Thơ trào hạ dỗi ý bừng điên
Bao lần hoạ ảnh say hồn bút
Lắm buổi mơ hằng mị cõi tiên
Xuống biển lên ngàn tranh huyễn hoặc
Về đây phố điện tủi trăng hiền