tâm sự nghèo (thơ vui)
(Tặng bài viết: Vải thưa che mắt Thánh )
Em nghèo quá nên không tiền mua vải
Làm sao đây?
Che mặt cái bác Hồ
Chả lẽ ra đường cứ để nó tô hô!
Nên lấy vải mỏng che cái đồ...đành vậy.
Quần vải mỏng thì e rằng người thấy!
Nhưng nhà nghèo thì tiền đâu mua vải dầy để che lấy cái lá đa?
Thôi thì, ai có nhìn thì cứ mặc ngừ ta
Giả đui, giả điếc...cứ tà tà đi lao động.
Không đủ vải, nên em để cặp đùi bỏ trống
Vả lại thời tiết bây giờ quá nóng đi thôi
Nhưng lạ thiệt nha, ai cũng nhìn em, bất kể là đi đứng hay ngồi
Trầm trồ ngó "bác"...ôi thôi là mắc cở!.
Ghét nhất là mấy ông già hoặc những ông có vợ
Nhìn đùi em, rùi ú ớ lung tung
Còn bày đặt xỏ xiên...Ai lại đi lấy vải mùng
Che mắt thánh...đồ mẹ khùng thứ thiệt!.
Họ nào hiểu
Và họ cũng éo biết
Vì em nghèo, chớ có keo kiệt chi đâu
Nếu giả dụ như em khá giả sang giầu
Thì che kín, chớ có đâu mà khoe bác!.
Từ ngày đảng về đây, gia đình em tan nát!
Già trẻ gái trai xơ xác cằn khô
Sá chi đâu
Chiện ngừ ta dòm ngó mấy cái đồ*
Vả lại mặc vậy...cho bác Hồ thoải mái.
Nguyên Thạch
--------------------
Ghi chú:
* Đồ, hiểu theo tiếng Bắc hồi xưa là: Cái "chiếc ghe" của chị em.
Bài này đã được xem 3016 lần
|
Người đăng:
|
Nhi Ca
|
|
|