ơn đời
Lối tâm tư tìm đường như vô vọng
Ngẩn ngơ nhìn Trời Đất với cỏ cây
Nổi niềm riêng cô đọng mãi chất đầy
Và vẫn vậy một mình đơn lẻ bóng
Nghe gió hú như gọi mình thức tỉnh
Giữa muôn trùng nhộn nhịp chốn trần gian
Chân tay quay đến nghiêng ngã mơ màng
Hồn bay nhẹ vào miền thơ thanh tịnh
Tiếng chim kêu, ánh mặt trời như gọi
Ngước mặt lên theo hướng chọn mà đi
Không vì thân và cũng chẳng tại vì ?
Vững tin bước chắc bền cần gì vội
Đi cùng ta có thiên nhiên bè bạn
Sương mịt mù, mưa, nắng giống như ta
Qua thời gian hợp tư tưởng ấy mà
Với chủ đích sống quên phiền, ngao ngán
Đời ban cho bao niềm vui, buồn tủi
Cám ơn đời, mới nhìn thấy bản thân !
Rồi sau đây không gì phải phân trần
Trong thư thả càng đong đầy gió bụi.