tóc gọi
Có một ngày, tóc phố nhuộm vàng khuôn ngực
Của em, xuyên suốt một cơn đau
Những đam mê phơi bày trên đời nghiêng
Và, trong đôi môi bầm dập
Mưa trong mặt em
Trên bờ ngực em – màu vàng lừng lẫy
Của một án oan từ nhiều năm trước
Chôn giấu trong chậu cây bé nhỏ
Và, được đào lên bởi một lưỡi cuốc lệch
Lúc 5 giờ chiều
Một giấc mơ mang hình dạng khung cửa
Trọn vẹn làm sao, và bất chợt làm sao
Như một làn tóc rụng khỏi bầu trời
Trưởng thành làm sao!
Như buổi đưa tang của lý trí bầm dập:
- Em yêu anh!
Bài này đã được xem 1268 lần
|
Người đăng:
|
tamanhtran
|
|
|