khúc rời gửi nhã
Gió lê la và cánh buồm trôi sông chém em bằng cây búa cũ
hạnh phúc vô ngần Nhã em
tay Lý tay Bùi nhờ em mà rác thơm lừng lẫy
chúng phải mang quà tặng em
Miệng mở một thời không bao giờ khép lại
bao người mở miệng rộng hoác như chúng anh mà có nói được gì đâu?
xa nửa vòng trời mà còn lo chó cắn
đêm cô hồn rước vong
Khú đế rồi mỏi mòn luôn cả óc
lòng vẫn còn phơi phới yêu em
một góc nhìn thấm sâu văn hóa rác
Nhã em!
những tên đồ tể văn chương
són đái dưới bạo quyền
hì hục vác cây búa cũ
u mê
phang vào nhân bản
hiểu được thế nào là rác thành phẩm.
TX – 1/8/13
Bài này đã được xem 1079 lần
|
Người đăng:
|
tamanhtran
|
|
|