dị tật
Phiến trăng ngời đã tắt
Đêm trách gì sợi mưa
Miền yêu thương dị tật
Phù nề cơn đau xưa
Chẳng thay màu kịp nữa
Phiến lá phai giữa đời
Mây níu sầu ngang cửa
Ám ảnh từng thu trôi
Con gió trở chứng rồi
Đau cánh diều mơ ước
Nghiêng cả chiều sũng nước
Mưa quất hồn tả tơi
Nghe trong hoàng hôn rớt
Những nói cười mông lung
Những lạc quan ủ dột
Biết đời còn bao dung?