dạ khách hành
Vó ngựa buông cương dẫm nắng chiều
Dặm dài mổi gối...bóng liêu xiêu
Thềm hoa ngày cũ ta nào thấy
Bóng dáng ngày xưa...dấu cỏ rêu...!
Muốn gọi mà sao lại nghẹn lời...!
Bên thềm ta nhặt cánh hoa rơi
Mà nghe thổn thức lời tim vỡ
Và mắt nhòe sương nhớ tiếng cười...!
Cất bước quan hà ta lại đi
Vó ngựa tung bay bụi biên thuỳ
Đường xa ngàn dặm còn rong rủi
Tắt nắng...hoàng hôn...sầu chia ly...!
Bóng đêm dần xuống phủ quanh ta
Mà đường thiên lý hãy còn xa...
Đêm nay chẳng biết dừng đâu nữa
Liễu quán bên đường hay quán hoa...?
Chợt nghe thèm nhắp chén men cay
Để sưởi lòng mình trong tối nay
Nghe gió lay cành làm hoa rụng
Nghe giọt lệ nào nóng trên vai...!
Giã biệt thềm hoa...giã biệt em...!
Ta nghe như gió khẽ lay rèm.
Bên song ánh mắt...ai buồn thế....
Vội lẩn đi vào trong bóng đêm....!
Thương quá đi rồi ta hoá mơ...
Đêm nay sương lạnh dưới trăng mờ
Chỉ một mình ta...trên lưng ngựa
Rong tìm kỷ niệm của ngày xưa...!