Poem logo
Poem logo

bình định quê tôi

Tác giả: Phong Tử
Ai về Bình Định quê tôi
Uống rượu Bàu Đá, mà coi bài chòi
Quê tôi có biển mặn mòi
Hàng dừa xanh biếc, bồi hồi xuyến xao

Bờ biển có rặng phi lao
Chiều chiều gió thổi rì rào biển xa
Ai về hãy ghé ngang qua
Dừng chân Phù Cát, Phú Gia tìm về

Quê tôi có những làng nghề
Nhơn Thành đan nón, gốm về Vân Sơn
Ai về mua chiếu Hoài Nhơn
Ghé qua Nhơn Lộc, An Nhơn say nồng

Bàu Đá đặc sản cha ông
Bao đời giữ lửa đượm nồng rượu cay
Làng nghề lưu mãi ngày nay
Truyền thống còn giữ để bày cháu con

Dân quê lòng dạ sắc son
Thật thà chất phác, chẳng mòn lòng nhơn
Mặc dù dãi nắng dầm sương
Bao nhiêu khổ cực vẫn thương lấy người

Núi non trùng điệp ngời ngời
Biển xanh sóng vỗ, tình người mênh mông
Đi xa vẫn giữ trong lòng
Tiếng nẫu Bình Định, cõi lòng chưa phai

Quy Nhơn đón ánh ban mai
Hải đăng đứng vững hình hài giữ nguyên
Cù lao tuyệt đẹp trinh nguyên
Mối lương duyên đó lưu truyền nghìn thu

Phù Cát có núi Vọng Phu
Ẵm con đứng đó nghìn thu vẫn chờ
Người chồng đi mãi chưa về
Vợ đứng hóa đá, lời thề thủy chung

Quê tôi có những anh hùng
Tây Sơn áo vải đùng đùng khởi binh
Bước chân thần tốc về kinh
Đánh tan giặc Bắc, quân tình lao đao

Bình Định đất võ anh hào
Bao đời giữ nước tự hào chiến công
Quê tôi có những dòng sông
Êm đềm chảy mãi trong lòng dân quê

Ai đi xa hãy ghé về
Ngang qua Bình Đê để về Tam Quan
Dọc đường dừa mọc thẳng hàng
Soi cho bóng mát, chang chang nắng hè

Tôi đi xa lúc trở về
Để nghe mẹ hát ầu ơ ví dầu
Cánh cò bay dạt về đâu
Sương gió pha nắng bạc đầu mẹ tôi…

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm