nỗi nhớ mùa đông
Em đến tàn thu lúc nắng chiều.
Giữa ngàn hoa lá dáng liêu xiêu.
Đem cho màu áo trong tình mới.
Bỡ ngỡ tim mình tựa mất tiêu.
Em đến đầu đông cây trụi lá.
Lạnh về gió hắt giữa trời không.
Tình ấy em đem tôi ngỡ dạ.
Rực cháy hồn mơ ấm cõi lòng.
Rồi chửa đông tàn em vắng đâu?
Để lẻ hồn tôi với lệ sầu.
Chiều chiều đứng ngắm hoàng hôn xuống.
Mong trời tuông đổ giọt mưa ngâu.
Tôi ước giờ đây em ở đây.
Thoáng gió tung bay mái tóc thề.
Ngàn hoa đua nở khi chiều ấy.
Để một lần thôi thỏa lối về.
Tôi ước rằng xưa chẳng gặp nhau.
Ngơ ngẩn thương ai để dạ sầu.
Mỗi đêm trăn trở bên niềm khúc.
Tình lở thôi người chẳng ngủ sâu.