thất nghiệp.
Sáu năm rồi,kể từ cái ngày ấy.
Xa quê hương,khăng gói dô Sài Gòn!
Học cái nghề, mong sau này bớt khổ.
Ai biết rằng, nỗi khổ mải bủa vây!
Sáu năm rồi,sướng vui đâu chưa thấy?
Chỉ thấy tôi, heo hắt tấm thân gầy!
Có nghề rồi,mà mãi không có việc.
Đâu còn dám...mơ cuộc sống đủ đầy!!!
Biết khi nào,công việc mới đầy đủ.
Để tôi có, cuộc sống được tự lo.
Sống với những,đam mơ còn ấp ủ.
Chỉ vậy thôi ! mà tôi chẳng thấy đâu.
AT Văn.
Bài này đã được xem 1402 lần
|
Người đăng:
|
AT Văn
|
|
|