thu sầu!
Từ lúc ấy trong tôi còn nhớ mãi
Đời người phải chịu khổ them đau.
Hồn bâng khuâng mùa thu sắp đến
Biết thu sầu hay thu vui.
Ôi biết bao nhiêu thu đã tàn rồi
Sầu người tình ấy bây gìơ ở đâu?
Nhớ người oán trách mùa thu
Giờ đây thu đến là người ra đi.
Ra đi trĩu nặng ba lô
Tình em anh đã giữ yên trong lòng.
Ngày về nỡi nhớ niềm mong
Hằng bao mơ ước bang khuâng đợi chờ.
Giờ gặp em rồi lòng còn bỡ ngỡ
Chưa hò hẹn câu thờ anh đã xa em.
Thôi em nhé! Đừng hờn giận nữa
Cách xa em vì bởi ngục tù.
Tôi ra đi vì chiến đò lỡ bến
Lần đầu tiên ghi nhận phút lâm li.
Mái ấm than yêu không còn bên tôi nữa
Xa em rồi tất cả cũng xa
Giờ đây sống cảnh chập chồn.
Hỡi em có biết nỗi lòng anh không
Cuộc đời bất hạnh trong đơn lẽ.
Không người thân giao chía sẽ buồn vui
Thôi em nhé! đời là thế đó
Sự trái ngang biến hoá ở lòng người
Mai mốt đây trên bước đường về.
Tìm lại em người xưa năm cũ
Ôi!người ra đi đi từ thuở ấy.
Bước sang ngang còn in đậm dấu chân xưa
Bình Sơn ngày tháng nhớ
Ngày 22-5-1987
Lưu bút lần thứ II
Trần Đắc Diễn sáng tác
Chiều sầu viết nhớ Bình Sơn