vươn xa
Ta đi từ lũy tre xanh
Chắt chiu bao ước vọng lành hồn thơ
Thắp hoài đốm lửa mộng mơ
Cứ mong manh cháy mấp mô ruộng đời.
Lặn ao hồ tắm giếng khơi
Chôn chân, thực tả, diễn lời nghĩa nhân
Lớn lên trong bể phong trần
Mới hay sâu thẳm cũng ngần ấy thôi.
Bức tường “Xiêu thực” (1) lên ngôi
Đứng bên cạnh vẫn xa xôi nghàn trùng
Chín tầng mây gió ung dung
Lơ mơ thấu hiểu tận cùng đại dương.
Ta tô vẽ thứ phi thường
Mãi nằm trong đống chiếu giường xôn xao
Côn trùng du khúc ngọt ngào
Thiên đường óng ả trăng sao gọi mời.
“Con hoang” (2) đâu nỡ bỏ rơi
Hãy yêu thương bởi đất trời cho ta
Hãy se duyên khéo đậm đà
Nâng tầm lên với thi ca đương thời…
(1) Dòng thơ Xiêu Thực)
(2) Vẽ Truyền hình một thời được coi là “Con hoang của ngành hội họa”
Trần Như Chuyên.