vết hằn
Ta đang rời bước phong trần
Hay chăng hằn vết dấu chân hải hồ
Đường dài sao khéo mấp mô
Trăng kia quá tỏ nên gồ ghề mây.
Suối đong tiếng hạc xa bầy
Ngàn thu kêu chẳng lấp đầy vực sâu
Gồng mình khoe dáng dòng châu
Càng gần rằm bóng cây cầu càng đen.
Quay lưng về phía ngọn đèn
Mới hay sáng tối, trắng đen lập lờ
Nổi chìm vào tận giấc mơ
Niềm vui đâu dễ xóa mờ thời gian.
Giấu vào khúc hát, cung đàn
Vẫn len lỏi những thở than hao gầy
Con tim thương tổn phút giây
Trăm năm xoa chẳng lấp đầy nỗi đau !
Trần Như Chuyên.