vượt lên
Đêm tinh nghịch choàng tay ôm biển
Gió trở mình phủ thung lũng xanh
Giấu mặn nồng bên thềm sóng bạc
Ngả lòng nơi đó ngỏ tình anh.
Trăng khát khao neo ánh nắng chiều
Dại khờ đuổi bóng hình hư ảo
Ngày ra đi chất đầy phiền não
Em giận hờn từng ánh mắt yêu.
Cứ cam chịu để hồn thanh thản
Đưa mộng du vào ánh sáng ngày
Chân lý nào ruồng bỏ đắm say
Ép buồng tim - đớn đau thân xác !
Buông thả mình chìm trong ngoại lệ
Để niềm tin tuột mất lâu rồi
Muôn đời thì nước vẫn trôi xuôi
Người cứ thế sao ta chẳng thể ?
Nỗi ấm sức đục ngầu bãi cát
Xác hồn em chết tự trong nôi
Cô đơn giữa vô vàn công tội
Định mệnh cạn dần đêm vỡ đôi.
Trần Như Chuyên.