đời kỷ nữ .... !!!
Trăng mờ nhạt hạ tuần đêm lạnh buốt
Khách vẫn còn lưu luyến chửa dời chân
Mỏ cầm canh đã thúc giục đôi lần
Thuyền vẫn nhẹ theo dòng trôi lặng lẽ !...
Ta mới biết say men tình là thế
Mãi quay cuồng nào có đếm thời gian
Trong lời ca réo rắc với cung đàn
Nào ai hiểu nỗi lòng người kỷ nữ !...
Trọn đêm nay ru lòng người viễn xứ
Ngỡ nhân tình thuở trước gặp lại nhau
Ai nhởn nhơ, ai khép nép tựa đầu
Mà thổn thức trong đêm sầu vạn kỷ !...
Làn gió nhẹ thoáng mang hương thiên lý
Lén vuốt ve lớp son phấn điểm hồng
Vạc ăn sương cất tiếng giữa hư không
Trong khoang hẹp trói tình đời tơ liễu !...
Mặt đất hẹp ta gom hoài vẫn thiếu
Chút ngãi nhân để sưỡi ấm lòng mình
Để tơ hồng dáng ngọc với môi xinh
Khỏi tủi hổ khi cùng chung chăn gối !...
Ta muốn thét gào lên và tự hỏi
Có phải chăng đời ta chỉ thế sao ?! ...
Muốn đạp tung và cất tiếng thét gào
Sao cuộc sống không mang hương vị ngọt !...
Rồi tự nhủ kiếp đời ta đã trót
Là phù dung thì sớm nở tối tàn
Cả chuỗi ngày mộng mị với du hoang
Vì mãi mãi ta vẫn là kỷ nữ ! ....
Trong màn sương, trăng khuyết dần viễn xứ
Khách lại đi mà chẳng một lời chào ! ....
Gợn sóng buồn trên mặt nước lao xao
Trăng trơ trẽn soi kiếp đời trơ trẽn ! ....
Người ra đi mà không lời hò hẹn
Cũng bằng thừa vì có nghĩa gì đâu ?! ...
Ta vào khoang ôm gối chiếc gục đầu
Rồi lại khóc cho đời mình bội bạc ! .....
Ta xin được hóa thân trong kiếp khác
Làm ve sầu chôn xác suốt mùa đông
Để hè về trong rực rỡ phượng hồng
Ta cất tiếng ru sầu đời ca kỷ ... !!!!!