lời nhung nhớ
Em biết lòng ta đậm mối sầu
Yêu thương ngày ấy có còn đâu ?
Chiều buông khói tỏa ôi nhung nhớ
Sóng vỗ bến bờ vọng khổ đau
Bìm bịp kêu xa biền biệt xứ
Mưa rơi nhắc nhở mối duyên đầu !
Điệu nhạc tha phương tình luyến ái
Tơ vương chửa dứt tiếng đàn sâu
Âm âm vang dội câu âu yếm
Hờn trách xót xa lỡ nhịp cầu
Trăng côi hờ hững soi bóng lẻ
Sông trôi lờ lững nước đen mầu
Gió thổi lạnh lùng hơi sương tuyết
Mây cao lãng đãng lướt qua đầu
Thuyền rời bến cũ đêm thanh vắng
Giây phút giã từ được đôi câu
Sao mơ lấp lánh trời ảm đạm
Mắt ướt hoen mờ mấy giọt châu !
Lệ ấy vấn vương bao kỷ niệm
Khóc cho năm tháng thoáng qua mau
Dĩ vãng trôi đi rồi chảy lại
Dòng đời miệt mãi biết về đâu ?
Tình đã rời xa riêng mình tiếc
Lời thơ nhung nhớ tận ngàn sau
Em ở phương trời nào có biết ?
Lòng ta còn đậm một mối sầu !
QHNC