đốt tiền
ĐỐT TIỀN
Ta đốt tiền của ta, lãng phí vào lễ hội
Gió mê mụi gánh vác tận chân trời
Ánh đèn màu huyền ảo rọi khắp nơi
Bụng cồn cào, dạ rối bời ngao ngán
Ta đốt tiền của ta, cầu tương lai sáng lạn
Dựng anh hùng phơi mưa nắng, ngước nhìn
Rong rêu âm thầm, bám víu lặng thinh
Thế kỷ nữa, giật mình lạc loài, rừng rú
Ta đốt tiền của ta, rêu rao văn hóa cổ hủ
Lời hát mông lung giai điệu vật vờ
Đôi câu mở màn nhiệt liệt tung hơ
Rồi quên lãng, mà ngỡ rằng nổi trội
Ta đốt tiền của ta, vậy là có tội,
Với cha ông, với tiên tổ muôn đời
Bệnh hoành tráng, thích hô hào lẻ loi
Hết thuốc chữa, làm giống nòi què quặt
Ta đốt tiền tại sao không hề ray rứt?
Há phải lương tâm đánh mất lâu rồi
Lòng tự trọng cha mẹ dạy trong nôi
Cũng vứt bỏ theo dòng đời bạc bẽo
Ta đốt tiền ngông cuồng, lạnh lẽo
Có biết nồi cơm nhạt nhẽo dân lành
Có biết cực khổ thuở trước của cha anh?
Hy sinh tất cả vì tương lai con cháu
Ta đốt tiền như thế quả là nghiệp chướng!
doanminhhop 11052015