mưa dột trong hồn
MINH THÔNG
LỜI TỰA
Nhà thơ Huỳnh Đăng Đỉnh, trong “Nhắn một lời thăm” đã gởi tôi câu nói thâm tình: “Chúc Thông năm mới Mưa bớt dột trong hồn”. Vâng! cảm ơn anh, đã đọc và đã hiểu cho tập Nhật ký Tình yêu bằng thơ của tôi.
Mưa dột trong hồn, đi cùng với Thông hơn 20 năm qua, Thông đã dành trọn một thời trai trẻ để sống, để say đắm, chiêm ngưỡng và dâng hiến cho tình yêu. Tình yêu của anh khi hồi hộp hồn nhiên, khi e ấp kín đáo, khi cồn cào mạnh mẽ, khi mãnh liệt, da diết, khi trong sáng cao thượng, khi trần trụi gai góc.Hạnh phúc có, mà bất hạnh cũng nhiều. 20 năm để nguôi ngoai mối tình đầu, 15 năm để vơi đi mối tình thứ hai, 10 năm để tạm lắng mối tình thứ ba, 5 năm để bớt nhớ mối tình kế tiếp, rồi đến 1 năm, 1tháng, 1 tuần và cứ thế… Bao nhiêu gót hồng đã bước lên thơ của Thông làm cho thơ anh rách nát, những mãnh vá vụn về trong phút vội vàng đã tạo nên một thơ Thông sần sùi, hoang sơ, chân thật và hồn nhiên đến ngây ngô.
Mưa dột trong hồn như chính con người của Thông, xin trân trọng giới thiệu cùng quý vị!
Đầu Xuân, 2008
Tác giả
Mưa rơi trên mái tóc
Mưa ướt trên sợi tóc
Thấm sâu chân tóc
Mưa dột trong hồn
Cai Lậy 1995
Một chút vội vàng thôi đủ làm em lẫn trốn
Ta hiểu rồi không chờ đợi thêm đâu
Chẳng phải trách ai, ta vẫn say như còn tuổi trẻ.
Trách gì em. Em quá bé con
Đã quen rồi những hạt mưa đêm
Chẳng có ai để chờ cũng chẳng chờ ai cả
Sao bước chân đi
Mưa ướt trên vai, mưa dột trong hồn
Trời mưa êm sao trong lòng sét đánh
Ta sống được nữa đời, nữa đời thất bại
Ta đi được nữa đường nữa đường lầm lẫn em ơi
Trời xuống thấp trời không hay gì cả
Em vô tình cuộn giấc ngủ trong chăn
Cai Lậy 1995
Mưa ướt trên vai, mưa dột trong hồn
Em lộng lẫy với áo màu lụa trắng
Ta ngắm hoài, máy không nhảy, tay run
Thời gian ngừng lay động tấm màn nhung
Đem theo cả khung trời đài các
Em bước đi bao mắt nhìn ngơ ngác
Ta nguyện cầu trong giờ phút đăng quang
Đừng nghe em, đừng lên ngôi hoa hậu
Sơ tuyển vòng đầu em ngạo mạn bước qua
Hết vòng hai tiếp đến vòng ba
Vòng ứng xử đâu riêng em hồi hộp
Sao giống quá, giờ trả bài trên lớp
Nói đi em thỏ thẻ oanh vàng
Lời hoan hô bốn phía vọng vang
Em sung sướng ôm đoá hoa oà khóc
Vòng vương miện ai cài lên mái tóc
Có làm em thêm ngà ngọc kiêu sa
Cai Lậy 1995
Ta được sống lại thời cắp sách
Biết tìm em chờ đợi bâng quơ
Những cuộc hẹn hò hư thực như mơ
Không dám gặp nhớ nhung mình ta biết
Em vẫn gần đây lang thang ta bước
Chạm mặt rồi bối rối quay đi
Ta buồn vui trông mỗi bước chân đi
Xa một quãng mới lần theo lẻo đẻo
Buổi đó, nắng sân trường thật đẹp
Áo em trong, ta ngắm sợ phai màu
Trước nhà em ngấp ngó chẳng dám vào
Trong giấc ngủ mơ thấy nhau hồi hộp
Mùa hạ đến em chẳng còn tới lớp
Ta vội vàng nhặt cánh phượng lên thơ
Cai Lậy 1995
Ta vội vàng nhặt cánh phượng lên thơ
Bâng khuâng chọn một nhành hoa
Chút hương phấn làm quà tặng em
Đoá hồng đài các nhung mềm
Giấu trong gai nhọn lời êm mượt mà
Hoa lan vương giả kiêu sa
Ngã lưng ghềnh đá trông ra suối ngàn
Hoa mai kén chọn xuân sang
Gió đưa mơn trớn hoa vàng rung rinh
Hương thơm hoa huệ trắng tinh
Như cô con gái soi mình giếng trong
Hoa sen hoàng hậu ao đồng
Dẫu lìa ngó ý tơ lòng còn vương
Bằng lăng hoa tím dễ thương
Ngỡ trong trang vở, tan trường bay ra
Chọn hoa để tặng cho hoa
Lại là hoa hậu làm ta tìm hoài
Loài hoa không cánh mà bay
Không hương không phấn cuống đài cũng không
Loài hoa chín đợi mười mong
Lạc loài rơi xuống giữa dòng lênh đênh
Loài hoa không tuổi không tên
Tặng người không nhớ thì quên vậy mà.
Cai Lậy 1995
Loài hoa không tuổi không tên
Tặng người không nhớ thì quên vậy mà.
Em ghét lắm bé con
Tuổi mười sáu trăng tròn
Chiều đạp xe trên phố
Đôi chân nhỏ thon thon
Em sợ tà áo bay
Sợ mưa làm ướt áo
Kỳ ghê! Nghe anh bảo
Trông bé lớn làm sao
Sân trường đầy cánh phượng
Con đường chen tóc ngắn
Không gian nào yên lặng
Nắng ngủ quên trên vai
Tuổi mười sáu hoa hồng
Tuổi mười sáu mắt trong
Em đi chiều lồng lộng
Trời bé con mênh mông
Mỹ Tho, 1995
Vàng ươm như sợi tơ tằm
Không trong tổ kén lại nằm trên vai
Mỏng manh sợi ngắn sợi dài
Tuổi em mười sáu gió lai tóc đùa
Ngực tròn mới chớm vầng trăng
Vai gầy thổn thức, thành người lớn chưa
Dường như có sợi khói thưa
Đâu đây lảng bảng, rơi vừa mắt trong
Son chưa kẻ, bờ môi hồng
Khuy cài kín cổ, phập phồng gió lay
Kỳ ghê, em thắc mắt hoài
Làm sao gót nhỏ
Nở bài ca dao…
Cai Lậy 1995
Soi bóng mình vào tuổi của em
Sợi tóc bạc vỡ chiếc gương mười sáu
Thôi bằng lòng nhìn em qua mau
Chậu hồng trước nhà em sẽ trổ hoa
Gởi vào gió một chút hương lan toả
Xin một lần làm người ngang qua ngỏ
Để biết. trái tim còn thức
Mùa hạ cuộc rong chơi
Em trao chiếc cần câu.
Ta đi tìm nàng tiên cá
Dòng sông trôi êm, năm tháng học trò
Chợt đứng lặng, em biết mình đã lớn
S ài G òn 2001
Gởi vào gió một chút hương lan toả
Em bỏ đi? Hay ta làm em ra đi
Không biết nữa?
Con đường, ngôi nhà, bước chân, lối rẽ?
Không dám chờ tiếng gọi Thầy ơi!
Em mới lớn, ta chưa đủ già để hiểu
Lời nói thật của trái tim.
Em ở gần hay ở xa?
Có còn trở lại
Không ngủ được và buồn
Có con thiên nga trúng ná bị bỏ lại sau đàn
Có bông hoa huệ trắng thay lần em sang
Có giấc mơ, em chợt về biến mất
Có căn phòng cửa khoá để quên
Em đến hồn nhiên, đi cũng hồn nhiên
Ta chẳng thế!
Mưòi năm sau nghĩ gì?
Xin một lần tiển em đi
Dưới trời mưa như những lần hẹn gặp
Trả lại em, nguyên vẹn tuổi giao mùa
Ta chầm chậm quay về con đường cũ
Cầu chúa , ban cho bình an!
Sài Gon, 2001
Ta mơ được làm Tề Thiên đại thánh
Có bảy hai phép thần thông biến hoá nhiệm mầu
Độn thổ xuống tầng sâu đến U Minh thập điện
Xoá tên em trong sổ Nam Tào
Đằng vân tận trời cao đến tận Thiên đình
Bẻ quả đào tiên trong vườn cấm
Đại náo Linh Tiêu điện đòi Thượng đế nhường ngôi
Mà trong tay em, có ngũ hành sơn của Như Lai phật tổ
Cả chiếc vòng kim cô của Bồ tát Quán Âm
Ta hiểu rồi nên chẳng dám đua chen
Chẳng dám đợi, dám mơ dám nghĩ
Thơ ta viết lời tỏ tình cũ kỷ
Một chút ngọt ngào sao quá quen tai
Em như đoá hoa hồng buổi sớm sương mai
Chỉ biết ngắm làm sao dám hái
Chẳng phải sợ đầu gai vết bầm từng trải
Những vui buồn đọng lại tháng năm qua
Ta chỉ là con hươu chờ mong dài cổ
Là con cò đôi cánh nhỏ chiều rộng mênh mông
Cả không gian trở màu đen thẩm
Bỗng giật mình không chổ trú thân
Cai Lậy 1995
… đoá hoa hồng buổi sớm sương mai
Một chiều trời mưa bay
Mưa cứ rơi, rơi hoài
Ta ngồi nghe em hát
Liên khúc mưa mềm tai
Giọt mưa chấm lên vai
Hạt mưa hôn lên má
Gió tạt mưa lạnh quá
Em đi rồi còn ta
Hàng hàng hạt mưa sa
Muốn vào trong lớp học
Hạt mưa buồn đứng khóc
Trống tan trường từ lâu
Chẳng phải là tháng bảy
Trời đâu đổ mưa Ngâu
Ai nối hộ nhịp cầu
Mưa tan thành bọt nước
Sao vẫn còn xuôi ngược
Chảy dọc dãi hành lang
Mưa ơi đừng chạy nữa
Bước cùng ta lang thang
Cai Lậy 1994
Hạt mưa hôn lên má
Hạt mưa buồn đứng khóc
Trời tháng ba nắng lắm
Ta nghe tình lay bay
Đoá hoa hồng còn thắm
Ở cuối mùa xuân phai
Còn đâu em có chồng
Chiều tím ở bên sông
Con đò trôi chầm chậm
Khoảng trời xa mênh mông
Cai Lậy 1994
Con đò trôi chầm chậm
Khoảng trời xa mênh mông
Sân trường tắt nắng cô về vội
Sợ kẻo mưa rơi ướt lụa mềm
Cô đã đi rồi không ngoái lại
Hoa tràm còn vương trên áo cô
Trái bóng cứ lăn trên viền lưói
Tôi mãi nhìn theo dáng một người
Vô tình quả bóng rơi trước mặt
Mới hay mình bỏ dở cuộc chơi
Tôi đạp xe về trời đổ mưa
Biết cô về kịp đến nhà chưa
Sao chẳng quen nhau thời cắp sách
Để mưa tháng mười, mưa nặng hạt mưa dai
Cai Lậy 1993
Sân trường tắt nắng cô về vội
Sợ kẻo mưa rơi ướt lụa mềm
Tên em âm hưởng ca dao
Đồng xanh thóc lúa dạt dào tình quê
Mẹ em khuya sớm đi về
Hai vai gánh nặng chẳng nề đường xa
Trải qua bao bắc, bao phà
Bao mưa bao nắng, cửa nhà cũng không
Mẹ già với gánh hàng rong
Nắm xôi, gói bắp ấm lòng con thơ
Con còn học đến bao giờ
Mẹ còn bán sách cậy nhờ người ta
Chạnh lòng ta nhớ Mẹ ta
Nhắc người ta chỉ muốn oà khóc thôi
Mưa bùn, nắng bụi trường tôi
Mẹ em bước vội bồi hồi xốn xang
Còn vương mấy sợi nắng vàng
Ngủ quên trên lớp chưa tan trường về
Cai Lậy 1994
Ai mua thơ, tôi bán thơ cho
Thơ tặng giáo viên, thơ bán học trò
Ôi có phải thơ đau, thơ buồn nức nở
Hay nợ nần, anh rao bán văn chương
Một lần đi, người để lại mái trường
Đôi mắt trẻ, vấn vương, buồn vô cớ
Cai Lậy 1994
Mảng cầu, bình bát, trâm bầu
Quê anh đó
Em có về kề tai nói nhỏ
Về quê anh chỉ một rặng tre xanh
Cũng lừng lẫy một thời Ấp Bắc
Bơm đạn chiến tranh, luống cày kênh rạch
Em có về tắm mát quê anh
Mùa lũ qua cây trái trơ cành
Xơ xát quá hàng cao già héo úa
Em có về trên đồng xanh ruộng lúa
Cánh cò bay, chiều nắng ngủ trên vai
Cai Lậy 1994
Cánh cò bay, chiều nắng ngủ trên vai Về quê anh chỉ một rặng tre xanh
Em nhớ gì không nghĩ gì không
Ngoảnh mặt nhìn đâu má ửng hồng
Ôi luỷ tre quê màu xanh biếc
Kìa con đò nhỏ thả ven sông
Ôm mảnh trời quê lòng nghe nhớ
Chiều nao nắng lúa rực ngoài đồng
Em vẫn hồn nhiên, cười không nói
Hiền như nhánh lúa chín vàng bông
Ngọt ngào em khẻ gọi tên anh
Dòng sông xanh mát đón gió lành
Tựa cánh diều bay, hồn tôi thở
Tiếng sáo làng xa, tim đập nhanh
Em ngước nhìn theo một áng mây
Tóc em lộng gió má hay hay
Tôi nhìn em thẹn bừng đôi má
Nón lá che nghiêng bóng đổ dài!
Cai Lậy 1992
Nón lá che nghiêng bóng đổ dài!
Chiều khép lại, bờ mi yên dáng nhớ
Lệ long lanh nghe hơi thở thì thầm
Trao lại người kỷ niệm với tháng năm
Cho dáng nhớ, mỗi chiều xa xăm lắm
Em nhớ gì không, một hôm chiều thẫm
Nắng nhuộm màu, lệ đẫm, ướp bờ mi
Đêm cuối cùng nức nở lệ chia ly
Trăng đã lặn, sao em còn khóc mãi
Người bước về đâu, dòng thời gian xuôi chảy
Bồng bềnh trôi, mây bạc trải đâu đâu
Ôm thời gian lững thững bước qua cầu
Câu nhắn gởi, tà áo bay theo gió
Từ xa lắm ngang qua nào dám ngó
Bụi thời gian nào lấp ngỏ tâm hồn
Mấy mùa trăng, đã mấy buổi hoàng hôn
Ta vẫn đứng, nước tuôn dồn chảy mãi
Cai Lậy 1992
Ta vẫn đứng, nước tuôn dồn chảy mãi
Cho anh tìm lại em
Không phải ánh mắt tròn đen
Suối tóc huyền óng ả
Tìm lại em, giữa cơn mưa tầm tả
Trên nẻo đường thất lạc gặp lại nhau
Tìm lại em để anh hiểu vì sao
Tình yêu có cuộc đời vẫn có
Em vẫn đó đợi chờ khắc khoải
Ta vẫn còn đây, năm tháng cũ hiện về
Hà Tiên, 1995
Thương ai khắc khoải đợi chờ…
Ta muốn uống cho say
Sao càng uống ta càng tỉnh
Ta muốn quên thời gian, quên cả không gian
Chẳng phải đợi đến ngày đám cưới
Sao phút thiêng liêng cảm thấy bồn chồn
Em ngã đầu lên chiếc gối Tân hôn
Ta lảo đảo chúi đầu lên bãi cỏ
Những cơn say của cuộc đời như vậy đó
Say dịu dàng, say ngã nghiêng
Ta chưa từng uống rượu Tân hôn
Đâu thể hình dung giây phút mê hồn
Chỉ loáng thoáng đôi lần, em nhớ
Cầm tay giả từ mắc cỡ mấy hôm
Em thật sự ngủ yên hạnh phúc
Có thương những ngày vội vã bên nhau
Thôi khép lại trang tình chép dở
Mong một điều, ta nhớ, em quên
Cai Lậy 1995
Sinh nhật năm nay, biết bạn bè có về đông đủ
Em sẽ chọn áo màu nào để ngồi cạnh chồng em
Người ấy cùng em, nâng ly chúc tụng
Cầm tay em mở những gói quà
Biết có đọc to, những dòng chữ nhỏ
Qùa mua rồi muốn gởi, đắn đo
Ta muốn đóng vai anh chàng nhiếp ảnh
Ngắm lứa đôi qua ống kính vô tình
Máy ảnh không hồn làm sao biết khóc
Ta sợ mắt nhoè, không ngắm được, nên thôi
Em có buồn nhắc đến tên tôi
Thuở xa xôi một lâu đài đổ nát
Còn rêu xanh trên nền đá hoang tàn
Ta đi nhặt từng viên ngói lạnh
Cất viện bảo tàng, hay xây đài tưởng niệm đây em!
Cai Lậy 1995
Em có buồn nhắc đến tên tôi
Ta đã là ai lòng hỏi lòng
Cách trời cách biển cách núi sông
Cách nhau ngàn dặm xa xôi lắm
Hồn ta nay biết có còn không
Người đã xa khơi lướt giữa dòng
Mênh mông biển cả bỏ dòng trong
Dặm ngàn gió cuốn trăng tàn héo
Lá úa sầu giăng đợi trời Đông
Đất trời sụp đổ gió thở than
Nấc nghẹn tim ta tợ trăng tàn
Đất nổ trời long hồn tan nát
Trần thế từ đây hết mộng vàng
Lạnh lùng người đã bước sang ngang
Ta cười, hay khóc hay thở than
Ta chẳng còn nhìn ra ta nữa
Xác vụn hồn ta vùi đáy hang
Từ đây ta đối diện với ta
gần nhau gang tấc dặm ngàn xa
Biết mỗi chiều mưa ta có khóc
Não nùng trời đất cảnh tình xa
Cần Thơ 1991
Nấc nghẹn con tim trăng vỡ tan!
Rồi ta sẽ ra sao? tháng năm dài, dài lắm
Rồi em sẽ ra sao dài, dài lắm tháng năm
Ta phải làm sao đui, điếc và câm
Chiều lặng lẽ ta tìm về cô tịch
Rồi đêm trăng gợi buồn, ta khóc mướt
Rồi mưa buồn, mưa xé nát tim ta
Rồi mỗi độ ta về không ai nhung nhớ
Mỗi lúc ta lên thơ thẫn đường dài
Bạn bè ta ngoảnh lại còn ai
Miền đất lạnh u hoài hoang dã
Tây phố ơi, trao chi điều nghiệt ngã
Lữ khách u hoài buồn bã đớn đau
Em và ta, ta em mãi gặp nhau
Mặt giáp mặt cảnh xưa còn trơ đó
Em và ta, ta em đưa mắt ngó
Tìm nhau qua mảnh xác không hồn
Rồi ta sẽ ra sao tháng năm dài dài lắm
Rồi em sẽ ra sao dài dài lắm tháng năm
Cần Thơ 1991
Giữa dòng đơn bóng thuyền đời
Cô giáo ơi, cô giáo trẻ làm sao
Để lúc gặp cô chẳng dám chào
Chẳng lẽ đòi cô vào lớp học
Áo ngày xưa cũ đã đổi màu
Cô nghĩ gì không một chiều nao
Mai thôi nở nữa én buồn chao
Mùa xuân vội khép bờ mi ngủ
Mà huơng năm mới vẫn ngọt ngào
Rồi buổi tan trường gió tung làn tóc rối
Mưa đầu mùa, mưa đổ giọt lao xao…
Vĩnh Long 1993
Mưa đầu mùa, mưa đổ giọt lao xao…
Nào phải tình đầu em biết không!
Mà sao giông bão nổi trong lòng
Giật mình ta nhớ mùa trăng rụng
Trăng mỗi mùa sau, trăng mênh mông
Bướm vàng em đó đi về đâu
Thời gian chậm chậm bước qua cầu
Nghe câu giả biệt tan trong gió
Biết ngày tháng bảy có mưa ngâu
Trời ơi biền biệt bao nhớ thương
Biết còn trở lại với mái trường
Biết có gặp em cô giáo trẻ
Ai để lòng ta sợi vấn vương
Vĩnh Long 1993
Ai để lòng ta sợi vấn vương
Nếu em là Joserphine
Anh sẽ là Napoleon đại đế
Hoàng đế kiêu hùng giẫm nát cả châu Âu
Với tình yêu vẫn suốt đời nô lệ
Em đừng trách anh người đến trễ
Cũng đừng cười tiếng sét vụt ngang tai
Rồi ngày mai, ta lo sợ những ngày
Không Wateslous, hay Mascova mà Vĩnh Long!
Vĩnh Long 1993
Nếu em là Joserphine
Tôi muốn nhảy ôm cả dòng sông
Để nước mênh mông nước cuộn lòng
Mà trời ơi, chiếc áo người thầy
Tôi vẫn thường tự hào, giờ trở thành nghiệt ngã
Ta vẫn ngồi đây nghe gió thở
Sông nước vẫn mênh mông
Sóng vỗ ngoài sông, hay sóng ở trong lòng
Vĩnh Long 1993
Bên bờ Cổ Chiên
Đời tôi dâng hết cho người
Còn gì đâu nữa khóc cười mình ta
Gập ghềnh những tháng ngày xa
Thời gian gội rửa dễ mà quên đâu
Người đi nối những nhịp cầu
Ngẩn ngơ ta đếm lá sầu rụng rơi
Người đi chết lịm một trời
Ngàn thu áo tím viết lời biệt ly
Nỗi đau rũ xuống hàng mi
Nhoà chồng thơ cũ gốc si trụi cành
Trơ trơ đứng giữa vườn xanh
Bướm ong muốn ghé cũng đành bay qua
Quê em cầu bắt thay phà
Không liền thương nhớ mà xa ngút ngàn
Tóc buồn còn đứng chịu tang
Dao nào cắt ngắn có tàn nhẫn chưa
Biển sâu mưa mấy chẳng thừa
Giếng khơi nhỏ, chứa đâu vừa nỗi đau
Cai Lậy 1995
Quê em cầu bắt thay phà
Không liền thương nhớ mà xa ngút ngàn
Gặp em mùa trăng rụng
Quen em độ trăng non
Xa em trăng chữa tròn
Ai đem vầng trăng khuyết
In nền trời lênh đênh
Người đi trăng ngã bóng
Phố cũ chợt buồn tênh
Nay cũng mùa trăng khuyết
Ta trở lại thăm em
Vầng trăng xẻ làm hai
Nữa hồn anh đứng đợi
Nữa tình em trao ai
Vĩnh Long 1994
Trăng xưa ngã bóng tự tình
Thầy có thể tặng em hàng trăm tấm ảnh
Nhưng lúc em ngỏ lời, thầy vội bảo rằng không
Em biết sao thầy phải nói dối lòng
Hỡi bé học trò tóc vàng kiêu hãnh
Thôi trong khoảnh khắc vô tình
Nếu em chợt nhớ đến tôi
Hãy tìm lại những gì còn vương trên bục giảng
Thầy của em, với dáng cao gầy,
Vẻ mặt phong trần tóc chẳng vén ngang
Cuộc đời thầy liên tiếp sang trang
Em đâu giữ được cái gì cụ thể
Rồi ngày kia lênh đênh trên mặt bể
Cuối chân trời đâu đó có thầy em
Cai Lậy 1994
Ta cứ ngỡ còn dạy em năm nữa
Thầy trò ta cùng giả biệt mái trường
Có ngờ đâu chưa đi hết con đường
Em bổng hoá học trò người khác
Chia tay bất ngờ có làm em ngơ ngác
Ta bàng hoàng cay mắt xốn xang
Cuộc chia tay không có không gian thời gian
Sống ly thân vẫn còn nguyên hôn thú
Qua cổng trường em bước vào lớp cũ
Ta rẽ sang lớp mới ngỡ ngàng
Buổi tan trường hồi trống vọng vang
Cai Lậy 1995
Phải chi đừng tặng thơ em
Cây si đỗ bóng bên thềm lá rơi
Sợi mây nào lạc cuối trời
Vô tình rớt hạt vương trên áo người
Ngẩn ngơ đếm nắng sân trường
Nắng giăng phủ kín con đường em qua
Trông xa càng lúc càng xa
Trách người đi vội, trách ta mơ màng
Đầy sân ngập cả nắng vàng
Ngỡ trong sắc áo, không gian trời chiều
Cai Lậy 1994
Cây si đỗ bóng bên thềm lá rơi
Ta chặt đứt tình yêu
Vùng vẫy chí làm trai ngang dọc
Vật lộn với cuộc đời, gào thét bôn ba
Có những đêm đau mình cử rử
Mơ cánh tay mềm chà xát làn da
Tầng ngần trước gương
Ngắm máy tóc đỏ hoe cháy mùi khét nắng
Môi thâm đen in nhựa thuốc khô cằn
Bổng bàng hoàng nhớ mái tóc thơm tho
Cặp môi đỏ riết vào nhau hoang dại
Ta sờ soạn, rùng mình kinh hải
Cả không gian thơm hương vị đàn bà
Cai Lậy 1995
Gót chân nhỏ kiêu sa
Giẫm lên thơ xa lạ
Ôi đôi mắt mùa xuân
Ôi đôi môi mùa hạ
Áo em trong đẹp quá
Ta tiếc tháng năm qua
Mưa đầu mùa rớt hạt
Hạ đến tự bao giờ
Sao vương trên ánh mắt
Mùa xuân chín ngẩn ngơ
Ta về thăm phố Mỹ
Lần gặp gỡ tình cờ
Nhìn trộm còn bối rối
Không ngủ mà nằm mơ
Nước sông Tiền cuồn cuộn
Lòng ta chảy lững lờ
Cai Lậy 1994
Nước sông Tiền cuồn cuộn
Lòng ta chảy lững lờ
Dòng sông không trôi đi vầng trăng
Chiếc cầu bồng bềnh, vầng trăng sáng trưng
Sao con nước về đâu hối hả
Biết có hẹn nhau, xuôi về biển cả
Lời chia tay róc rách đôi bờ
Có chiếc cầu vô tội
Uốn cong mình gánh bao nhiêu nỗi nhớ
Ta ngông cuồng, đạp vỡ chiếc cầu
Không gặp em ở bờ kia, mà rơi tõm giữa dòng
Trăng vỡ nước trôi
Em bình yên trong giấc ngủ
Ta lặn hụp giữa dòng đời
Bao giờ tìm gặp em ơi!
Cai Lậy 1995
Trăng vỡ nước trôi
Tết nhà giáo, em chẳng rõ vì sao
Chỉ biết mua hoa cài lên ngực áo
Tay em run run, để ta hồi hộp
Không phải lần đầu mà lần cuối em ơi
Hát đi em, bài hát vút cao
Cho vơi bớt những ngọt ngào cay đắng
Một lần này thôi, Tết nhà giáo chỉ còn trong ký ức
Ta lại về trường nhặt lá vàng rơi
Em giữ hộ dùm tôi
Bài thơ tình còn nằm trong giáo án
Giữ hộ dùm tôi, bài giảng buổi mai này
Gương mặt trẻ trung vầng tráng thơ ngây
Đôi mắt sáng, long lanh xanh ướt
Giữ hộ tôi những đoá hoa ngày tết
Không bao giờ tìm lại được đâu em
Cai Lậy 1995
Ta còn độc thân
Chưa từng viết tờ đơn ly dị vợ
Nay viết đơn xin nghỉ dạy
Đau lòng như chia tay người yêu
Vốn dĩ nâng niu, xa càng thêm nhớ
Ba năm có đủ dài cho kỷ niệm đầy vơi
Nhớ ngày khai giảng
Chiếc cà vạt đính trên cổ áo còn bỡ ngỡ
Đoá hoa nở trên ngực, ngày tết nhà giáo tươi hồng
Những cô gái đồng bằng sông Cửu Long trong đêm hội diễn
Dáng nhỏ nghiêng soi bóng sông Tiền
Ba lần đón nhận, ba lần đưa tiễn
Bướm trắng đến trường, bướm trắng bay xa
Áo lụa mỏng manh buổi tan trường tóc ngắn
Một thoáng nhìn, tội lỗi đủ chất đầy thế kỷ
Tạ từ mái trường, tạ từ bục giảng
Ta đi …Ngày trở lại, em cũng chẳng còn đây
Đường đến lớp mưa bùn nắng bụi
Dấu chân xưa gạch lát phẳng lỳ
Ra đi đúng ngày khai giảng năm học mới
Em đến trường hồ hởi
Lặng nhìn bục giảng, rưng rưng…
Chấm hết thời thầy giáo
Bàn tay vẫy chào, rướm máu bàn tay
Cai Lậy 1996
Ta quen mái tóc vàng tự bao giờ chẳng rõ
Chỉ biết thiếu nàng ta bải hoải nằm co
Đặt máy tóc đen lên môi sao quá chừng lạ lẫm
Ta quên nàng từ độ xa quê
Rồi một hôm theo lối cũ tìm về
Mái tóc đen, quấn lên vành khăn trắng
Khói đốt đồng nắng khói quê cha
Người thân quen bổng hoá lạ xa
Còn may mắn chưa quên tiếng mẹ
Mò tìm em những đêm rỗng túi
Chẳng ngại ngần em sưởi ấm lòng ta
Dẫu biết em chung thuỷ vậy mà
Đi đâu chẳng mang theo, xa nhà không nhớ
Đừng trách anh tình yêu tạm bợ
Em suốt đời là người vợ Việt Nam
Cai Lậy 1994
Cha gởi trọn cho con niềm kỳ vọng
Thuở lọt lòng lên tiếng khóc oa oa
Mẹ hôn con đằm thắm hiền hoà
Thì thầm bảo ghi lời cha con nhé
Con biết gì đâu khi con còn thơ bé
Ngủ êm đềm trong lòng mẹ bình yên
Đôi mái đầu xanh theo ngày tháng triền miên
Dần điểm bạc theo năm dài tận tuỵ
Con còn nhớ còn ghi gì không nhỉ
Mười chín lần hoa nhãn rụng đầy sân
Mười chín lần hương bưởi toả lâng lâng
Mười chín hạ rồi con ghi nhớ gì không
Con còn nhớ một đêm trăng ngời sáng
Cha ân cần hôn vầng trán con yêu
Cha dặn dò con, cha dặn thật nhiều
Đây gói hành trang tiển con vào đại học
Con hãy nhớ đường đi nhiều gai góc
Phải làm sao mỗi bước mọc đầy hoa
Kia nền trời trong sáng rộng bao la
Con hãy sống ngẩng cao đầu con ạ!
Ngày con đi mẹ tiển con tận ngỏ
Lời nghẹn ngào mẹ âu yếm dặn con
Cẩn thận nghe con ráng chu toàn sức khoẻ
Cho ngày về tươi trẻ rạng thanh danh
Mẹ lặng nhìn theo dần khuất dãi dừa xanh
Mắt rưng lệ hình con xa xa mãi
Miền đất lạ con tha hồ bay nhảy
Hoa thơm lừng con mê mãi đắm say
Kỳ vọng cha con để gió cuốn bay
Hoài bảo mẹ trôi theo dòng nước chảy
Tròn mười chín con bồi hồi nghỉ lại
Con thấy mình vụng dại quá ba ơi
Nhớ ngày xưa, trăng đêm ấy sáng ngời
Ba dạy bảo bao lời con xin nhớ
Nay một mình con thẩn thờ nơi đất lạ
Đêm âu sầu mưa ra rả ngoài hiên
Nói làm sao nỗi nhớ triền miên
Tình Ba, mẹ quyện hồn con tê tái
Đêm hôm nay mưa rơi hoài rơi mãi
Con đắng lòng, đắng mãi không vơi
Kỉnh dâng về ba mẹ của con ơi
Con thầm nguyện suốt đời xin cố gắng
Để ngày kia buổi bình minh bừng nắng
Ngẩng cao đầu con trở lại quê hương
Con trở về bên mái ấm thân thương
Con trở về bên suối mộng tình thương
Cần Thơ 1991
Chồng thơ tình ta viết
Năn nỉ hoài mà em không nhận
Mẹ mõi mắt mong chờ, ta không viết gởi dù chỉ một câu
Khi yêu em ta vô tình quên mẹ
Em đi rồi ta thờ thẫn ngắm những mái tóc xanh
Ta đâu biết ngày xưa, tóc mẹ mình đẹp lắm
Đã một thời ba thức trắng làm thơ
Tóc Mẹ bạc tự bao giờ, ta thờ ơ chẳng biết
Để đến khi nhìn lại giật mình
Mẹ sinh ra trong thời chiến tranh
Rồi Lấy chồng tần tảo nuôi con
Đâu có được mấy ngày cắp sách
Mà hễ nghe đứa con nào vào đại học
Mẹ thật mừng, mắt mẹ thật vui
Không đủ tiền phải ngược xuôi vay mượn
Tôi thằng con thứ bảy
Vào đại học ở gần tuổi ba mươi
Khi trở về, mẹ vẫn vỗ về như còn con nít
Nữa đời người, con đâu còn nhỏ nữa
Chưa giúp mẹ được gì, chưa một lần nhìn mẹ thật lâu
Biết làm được gì sau ngày tốt nghiệp
Mẹ có kịp chờ, ngày vui của con
Sài Gòn, 2001
Huế đẹp lắm em buổi tan trường
Áo dài lấm chấm hạt mưa vương
Về mô thành nội hay thôn Vĩ
Mưa bước cùng em đến sông Hương
Huế bây chừ vào hạ
Con đường phượng bay,
Con đường tình yêu
Ta chờ em truớc ngọ môn
Hoàng thành xanh màu rêu
Con đường đỏ hoa phượng
Em vừa rất thực vừa mờ ảo
Đâu là em đâu là cố đô
Cầu Tràng Tiền, gió tung làn tóc rối
Chiếc nón bài thơ em để mô rồi
Một lần đến Huế trăm lần mộng
Chưa thăm lăng, chưa đến Núi
Chưa về cửa Thuận
Hứa đi em, một lần trở lại
Chùa Thiên mụ quê em
Sông Tiền Giang quê tôi
Huế, 1998
Gió mặn ngoài khơi thổi vào thành phố biển
Nắng chiều trong như sợi tóc pha lê
Biển Nha Trang xanh màu mắt xanh con gái
Bờ cát trãi dài trắng nõn gót chân
Em ở đâu sóng tìm bờ hối hả
Bãi sỏi gập ghềnh những bước chân đau
Bờ Đại Lãnh hàng phi lau rích gió
Cát trắng rì rào rụng xuống lời ru
Tôi ở phù sa ra thăm biển cả
Bắt con dã tràng chờ đợi tặng em
Chiều hắt nắng đỉnh Cô Tiên tóc vàng óng ánh
Phố lên đèn, một thành phố trong bờ
Một thành phố ngoài khơi
Biển mặn mà hay bờ môi em vậy
Đêm nằm nghe tê tái đến nao lòng
NhA TRANG 1995
Anh như trái xoài già mà chủ vườn không cho hái
Em như trái xoài chín cây
Vừa rụng bịch ba bốn đứa chạy ra giành
Em ơi phải chi em là trái xoài già cho anh mỗi ngày ra đó ngắm
Còn anh là trái xoài chín nằm dập nát ở thành hồ
CẦN THƠ 1992
Vườn xưa có trái xoài xanh
Nợ em nhiều quá em ơi
Nếu cho anh trả cả đời chưa xong
Từ ngày em đi lấy chồng
Nợ chồng lên nợ, thơ chồng lên thơ
Ai về qua Bắc chiều nay
Kịp qua lần cuối cầu thay phà rồi
Trời mưa trên bãi sông bồi
Ta bên bến lỡ đứng ngồi mong em
SÀI GÒN 2007
Ta bên bến lỡ đứng ngồi mong em
MƯA
Mưa rơi lộp độp mái nhà
Túi rỗng không còn đồng xu
Muốn tìm em không dám
Giá rét giữa trưa hè
Ta trốn tìm nhau mãi
Hạnh phúc tuột tầm tay
Bao giờ em trở lại
Được trải lòng đón nhau
Đời ta là trang giấy
Em điểm tô nhiều màu
Có xoá đi viết lại
Còn hằng những vết đau
Những đêm dài xa nhau
Nằm mơ trong ngủ thức
Biết yêu em là thực
Em về rồi em đi
Đếm từng hạt mưa rơi
Mưa có còn thương nhớ
Từng giọt mưa nức nở
Em đi xa thật rồi
Sài Gòn 2003
Đất nhớ người, đất riết vào chân mãi
Xa Ygiaco ta trở lại Sài Gòn
Chia tay với lũ làng
Chia tay cùng đồng đội
Ghè rượu Obun chưa uống đã say mèm
Những tên đất, tên người của cao nguyên nắng gió
Những người xa, không hẹn lại tìm nhau
Yêu biết mấy mùa hè xanh
Nắng xạm da rồi môi vẫn tươi cười ánh mắt long lanh
Gởi lại Ygiaco
Con đường làng, trạm phát thanh
Máy bơm nước cắm sâu
Tình yêu làng yêu đất
Những ngôi nhà được sửa lại hôm qua
Đây sân bóng chyền kia sân bóng đá
Di dời chuồng bò, góp sức với Taybê dựng xây làng văn hoá
Những lớp học đêm
Trò ngây ngô, thầy mới mẻ
Mắt tròn xoe tập đọc y tờ
Chiếc áo nghĩa tình tặng các em thơ
Đây chiếc đền trung thu chia tay cùng bạn nhỏ
Ngọn lửa nhỏ cháy bùng hơi ấm lớn
Xin cảm ơn! Xin cảm ơn tất cả
Người ở đây người về đây
Cùng gặp nhau cùng dựng xây
Xin cảm ơn cả một nền văn hoá
Đem hơi thở cho rừng
Cho núi đồi cho tiếng gọi tình yêu!
Gia lai 2003
Phố níu Pleiku
Sáng mai này anh trở lại Tiền Giang
Em ở lại anh lẻ loi cất bước
Hạ xa nhau, hai đứa mình biết trước
Vậy mà sao, không ngăn được nỗi sầu
Và đêm nay như thức suốt đêm thâu
Đêm dài lắm, gió lạnh lùng thổi mạnh
Trời mưa đổ cho lòng người hiu quạnh
Sáng mây giăng bao phủ cả hồn anh
Mai anh về chân như quấn chặt dây
Đường thẳng tắp như lối về hẻo lánh
Ôi xa cách tim người như rơi rụng
Nói làm sao cho hết nỗi niềm đau
Xin chào em, ta tạm biệt cùng nhau
Giờ đã điểm, lệ trào dâng đáy mắt…
Cần Thơ, 1990
Hạ buồn ngập lối mưa rơi
Em ạ rồi mình sẽ chia xa
Sẽ đem nhung nhớ đợi ngày qua
sẽ mãi tìm nhau trong giấc mộng
Tơ lòng hoài vọng nhớ thiết tha
Hạ buồn vẫy gọi đó em à!
Lối về nhà em, đường đầy hoa
Phượng hồng khéo vướng trên làn tóc
Như nhắc đôi mình ngày cách xa
Nhớ mới ngày nào ta đến lớp
Hàng cây xanh biếc rợp nắng tà
Ta đi lạc bước vào rong mộng
Say đắm nhìn nhau lối nhạt nhoà
Hồn ai lụa trắng bên áo trắng
Bướm trắng bay hoài bên lối hoa
Ôi ngày xa cách lòng nhung nhớ
Đôi dòng sông chảy trải tình xa
Cần Thơ 1990
Gặp lại thằng em chung dãi trọ
Ngồi đốt điếu địa cầu sống lại tháng ngày xa
Khi bạn bè lũ lượt rủ nhau về
Ta ở lại với ngổn ngang sách vở
Em cũng ở gần đây có lẽ em không nhớ
Bỏ mặc anh khóc mướt mỗi trời mưa
Cảm ơn thằng em, bữa rau bữa cháo
Tìm ở đâu, mấy gói Địa cầu
Ôi mùa hạ tủi thân, chật vật
Mùa hạ đớn đau, tình rạn nức xót xa!
Giờ mở lại tập thơ ta mới hiểu
Mùa hạ vắng em, mùa hạ không có thơ
Cai Lậy, 1995
Mùa hạ vắng em, mùa hạ không có thơ
Chẳng bao giờ ta trở lại Cần Thơ
Ôi cái nắng mưa, của miền Hậu Giang xứ sở
Thôi cũng đủ bốn năm dài thương nhớ
Xin tạ từ trường đại học thân yêu
Quay lại nhìn em, ta luyến tiếc một điều
Sao lần gặp gỡ đầu tiên ở bên bờ sông Hậu
Mà chia tay nơi biển mặn Hà Tiên
Tình cũng lênh đênh như đời anh lận đận
Núi và biển gối đầu, em chẳng buồn tiễn anh xa
Rồi một sớm mưa đầu mùa rớt hạt
Ta gục đầu bên mùa hạ đớn đau
Tưởng đã quên em, lòng vẫn nghẹn ngào
Cho anh trở lại Tây Đô lần nữa
Xin một lần chung bước với hàng mưa
Bỗng có giọt vô tình rụng trên khoé mắt
Em đi lấy chồng, mưa lất phất trên sông
Cai Lậy, 1994
Em khép vội bờ mi đêm nay ngủ
Mùa đông này vĩnh viễn ở sau lưng
Mở vòng tay, em chào đón chúa Xuân
Trong nắng mới, một tuổi đời mở ngỏ!
Cần Thơ, 1992
Mở vòng tay, em chào đón chúa Xuân
Ai vẽ niềm riêng, ai dệt gấm
Ai đem nhan sắc để hồn say
Này em có thấy chàng trai lạ
Đắm đuối nhìn em, em có hay
Em ngước nhìn lên một áng mây
Mi em cong vút sợi mi dài
Những lúc nhìn sang thêm ấp úng
Má em đỏ ửng nhìn càng say!
Ta nhớ bài thơ viết tặng em
Khép vào trang vở chẳng được xem
Mỗi lúc vô tình ta nhặt lại
Bóng câu tung gió vượt qua rèm
Ôi cũng ngày xưa, đôi mắt đó
Cũng vầng trăng sáng ngã nghiêng nghiêng
Nước chảy xuôi dòng ai ngăn được
Một trời hai đứa mỗi niềm riêng…
Cần Thơ, 1993
Một trời hai đứa mỗi niềm riêng…
Mưa lác đác mấy hàng lã chã
Gió lơ thơ chập chững đôi làn
Thương ai, má thắm nồng nàn
Lòng tơ bối rối, hỡi nàng biết chăng
Tròn lẻ bốn, trời trăng lơ lửng
Tình dư mười, má ửng duyên say
Nỗi lòng ai thấu cho ai
Nhạn kia ngơ ngác, kìa nai thẫn thờ
Hương thắm đượm, mấy giờ cửa lớp
Trúc buông mành cá ngớp mồi câu
Men tình chờ đợi bấy lâu
Nước mây man mác nỗi sầu lênh đênh
Kìa dạ lý phủ đền cổ kín
Nọ đào hoa chờ đón du xuân
Khách tình dồn dập bước chân
Bướm ôm hoa thắm lưng chừng mây treo
Cần Thơ, 1989
Tròn lẻ bốn, trời trăng lơ lửng
Bé ngủ đêm nay giấc ngủ dài
Tơ lòng vương vấn tóc hương bay
Bờ mi vội kép bên mộng ngọc
Có nhớ buổi đầu ai gặp ai!
Nhớ lúc ngồi chung tuy xa lắm
Ngỡ cùng một ghế chẳng chia hai
rồi bé chào tôi xoay lưng bước
Còn đây mái tóc xoã bờ vai
Gặp bé bao lần tôi ngẩn ngơ
Nhưng đâu có dịp được tặng thơ
Một tối vô tình tôi lạc bước
Bé bảo đừng mong, tôi vẫn mơ…
Cần Thơ, 1992
Bờ mi vội kép bên mộng ngọc
‘
Em về mưa khóc suốt đêm
Em đi mưa đổ chở thêm nỗi sầu
Đôi ta chiếc áo bạc màu
Tiển nhau, có áo đứa nào thong dong
Em là cô gái bán men say
Tôi gã sinh viên tháng đợi ngày
Hôm đó vô tình tôi tìm đến
Rượu nồng em chuốc, má nồng say
Trong cơn say em khẻ bảo tôi rằng
Mai anh về anh có nhớ em chăng
Có còn thương tiếc người con gái
Hé nở tình si bên gối chăn
Em ạ môi em nhạt màu son
Gà gáy tàn canh, đêm mõi mòn
Thôi nhé từ đây ta tống biệt
khối tình vỡ nát khối tình son
Vĩnh Long, 1993
Sao em không được vui
Về nhà anh tự hỏi
Có phải chiều nay, em hờn dỗi
Anh đã có người yêu
Em không thích những chàng trai
Nói nhiều mà nói dối
Bỏ mặc anh ngồi ảm đạm buồn thiu
Không như mây,sớm ở đông chiều sang tây
Không như cánh bướm đậu rồi lại bay
Ôi bài thơ đầu, anh viết còn dang dở
Em đâu rồi anh viết tiếp tặng ai!?
Cai Lậy, 1993
Em cắn bút nghĩ hoài không viết được
Giờ kiểm tra từng phút trôi qua
Thầy cũng có những đêm thức trắng
Thao thức hoài thơ nghỉ mãi không ra
Thôi viết đi em, những gì em viết được
Trang giấy đầy không mắc cở với người ta
Thầy cũng viết lung tung, thư xoá bỏ đầy nhà
Chưa gởi được, như bài em chưa chấm được
Ôi có phải ai cho ta điều ước
Em đọc thư thầy
Và Thầy chấm bài em
Tam Bình, 1995
Không đổ mồ hôi những phút gay go của kỳ thi tuyển
Sau run run, mỗi lúc trộm nhìn
Đã mấy bận vào ra, còn gì lo lắng nữa
Cô giáo trẻ trung, ta hồi hộp vậy mà
Chẳng viết được bao nhiêu, xin giấy hoài cho cô thắc mắc
Bài thuộc làu quay cóp để cô nhìn
Sao cô vẫn ngồi đó lặng thinh
Ta đợi chờ
Sợ hãi
Còn biết chào cô, trong lúc nộp bài
Sài Gòn, mùa thi tuyển sinh 1995
Đầu lòng con gái ba thương
Con trai phần mẹ, ba nhường mẹ cưng
Làm em mắc cở quá chừng
Ngày đầu đi dạy, ba đưa đến trường
Sao quá dễ thương như còn bé bỏng
Áo lụa làm Cô thêm giống học trò
Suýt nữa tôi trừng to đôi mắt
Phù hiệu em đâu?
Theo tôi, mau đến văn phòng!
Cô ngơ ngác, mắt tròn xoe,
Tôi giật mình lung túng
Xin lỗi mà, cô hờn dỗi
Hỏng dám đâu!
Mái tóc ngủ quên trên bờ vai lụa trắng
Bỗng trở mình thức dậy chào tôi…
Tam bình, 1994
Xin Lµm Häc Trß
Tôi xin cô làm đứa học trò
Hay nghịch phá để được cô nhắc nhở
Khi hồi trống báo giờ vào học
Tôi thò đầu qua cửa sổ ngóng trông
Sao ngắn quá từ văn phòng đến lớp
Cô bước vào rồi, ngơ ngẫn chưa hay
Và khi cô, gọi lên bảng trả bài
Tôi ấp úng miệng thì thầm nho nhỏ
Cô giận dữ! đọc to lên cho rõ
Không phải tỏ tình, sao hồi hộp quá cô ơi!
Tam Bình, 1993
C« G¸I Sµi Gßn §ªm
Phố Sài Gòn hoa lệ, rồi cũng đổ lệ em ơi!
Em mãi trôi theo cơn lốc cuộc đời
Theo tháng năm với dòng người xuôi ngược
Tôi, chiếc lá tơi bời rịn bên dòng nước
Thành phố vô tình nối nhịp cầu ngang
Cô gái Hồ Tây, gợi nhớ mang mang
Em để trong tôi cái nhìn thanh khiết
Rồi xa nhau, biền biệt chẳng hẹn ngày
Có một lần tôi trở lại thăm ai?
Phố vẫn bình yên, con đường cũ chưa phai
Lầm lũi trên đoạn đường quen, tìm em mất biệt
Em ở đâu, làm sao tôi biết
Thôi, có lẽ mình chỉ gặp nhau một lần trong cuộc đời em nhỉ!
Một lần thôi, vĩnh viễn với thời gian
Sài Gòn, 1994
Tên em không phải là tên cha mẹ đặt
Tên thân quen người cướp mất đi rồi
Nhớ đến em, ta nhớ màu áo trắng
Sao giống học trò quá đổi thân quen
Ôi học trò chưa một giờ lên lớp
Bài giảng em nghe không phấn trắng bảng đen
Chỉ có chiếc bàn tròn, men rượu nồng cay
Khoảng cách thầy trò tay nắm trong tay
Tết nhà giáo, em tặng nụ hôn nồng cháy
Đừng trách ta chẳng tìm em bởi túi tiền vơi mãi
Phải nằm nhà cắn bút làm thơ
Bao giờ ta đưa em về quê
Sông Hậu hiền hoà uốn quanh Tây phố
Quê hương thứ hai, của anh,
Của một thời áo vải
Đưa em về ta nhớ xa xôi
Nhớ dòng sông bên lỡ bên bồi
Nhớ câu hát Cần Thơ, nước trong gạo trắng
Em bỏ quê nhà, đi tìm nơi
Gạo không trắng, nước không trong
Ta đưa em về, tắm gội giữa dòng sông
Để những cay đắng tủi hờn chảy xuôi về biển cả
Để ta được thấy em trong trắng ngọc ngà
Được thấy em, với chiếc áo bà ba
Và câu hò ngày nao, lại vang lên
Trên sông Hậu ngọt ngào
Nhị Quý, 1994
Em vui buồn đón khách trăm nơi
Như sông rộng, đón mọi nguồn trong đục
Tìm đến đây, kẻ vinh, người nhục
Tạm dừng chân, vui chút rồi quên
Em mềm mại. lã trên tay người lạ
Mắt hé nữa, bờ môi run, áp má tựa đầu
Vòng tay ôm như bấu víu lo âu
Ngực ép chặt như khối sầu đè nặng
Vật lộn với cuộc đời tóc em cắt ngắn
Giọt mồ hôi quanh cổ chấm lên vai
Khách quẳng xấp tiền ra đi khoan khoái
Chút nhơ nhớp của cuộc đời bỏ lại
Em thèm thuồng mơ có mái tóc dài
Tóc lẫm đẫm, từng bước trên vai, trên viền cổ
Ta cầu nguyện cho linh hồn khốn khổ
Cánh cửa cuộc đời mở rộng nhận lời
Buổi đó, tóc em dài, nền lụa áo dài
Em hiền hậu là cô dâu ngày cưới.
Cai Lậy, 1995
Góp nhặt cuộc đời còn có thơ
Tặng em với tất cả ước mơ
Lỡ mai trên bước đường xuôi ngược
Giữ hộ cho nhau những dại khờ
Đọc mãi rồi em cũng chán thôi
Thằng bờm rồi cũng chán mâm xôi
Thơ ta lăn lóc như viên sỏi
Người dẫm chân qua có bồi hồi
Cai Lậy 1995
Góp nhặt cuộc đời còn có thơ
Mưa rơi trên mái tóc
Mưa ướt trên sợi tóc
Thấm sâu chân tóc
Mưa dột trong hồn
MỤC LỤC
Lời tựa
1. Mưa dột trong hồn 1
2. Bé con 2
3. Phút đăng quang 3
4. Sống lại tuổi học trò 4
5. Hoa không tên 5
6. Tuổi mười sáu 7
7. Gót chân nở hoa 8
8. Chiếc gương mười sáu 9
9. Mười năm sau 10
10. Mơ làm đại Thánh 11
11. Hạt mưa trễ học 13
12. Nắng tháng ba 15
13. Mưa tháng mười 16
14. Tặng người mẹ bán sách 17
15. Tặng nhà Thơ Đỗ Ký 18
16. Ấp Bắc 19
17. Quê hương 20
18. Chiều thẫm 21
19. Tìm Lại em 22
20. Đám cưới 23
21. Sinh nhật 24
22. Sang ngang 25
23. Biết ra sao 27
24. Mưa đầu mùa 29
25. Giã biệt 30
26. Joserphine 31
27. Bên bờ Cổ Chiên 32
28. Gặp ghềnh ngày xa 33
29. Trăng rụng 35
30. Nói dối lòng 36
31. Chia tay không có không gian thời gian 37
32. Không gian màu vàng 38
33. Không gian đàn bà 39
34. Mùa Xuân chín 40
35. Chiếc cầu vô tội 41
36. Tết nhà giáo 42
37. Giã từ nghề giáo 43
38. Hút thuốc rê 45
39. Kỳ vọng của Ba 46
40. Viết cho Mẹ 48
41. Huế thực và mơ 50
42. Thành phố Biển 51
43. Trái xoài 52
44. Nợ 53
45. Mưa 54
46. Nhớ lắm YGIACO 55
47. Chùm thơ mùa Hạ 57
48. Hạ 1991 58
49. Hồi tưởng về mùa Hạ 1992 59
50. Hạ vô tình 60
51. Xuân 61
52. Niềm riêng 62
53. Không đề 63
54. Bé 64
55. Tiển nhau 65
56. Rượu nồng 66
57. Vì sao thế em 67
58. Viết đi em 68
59. Nhìn Cô trong phòng thi 69
60. Hỏng dám đâu 70
61. Xin làm học trò 71
62. Cô gái Sài Gòn đêm 72
63. Trả lại tên em 73
64. Trả lại em mái tóc 75
65. Thơ 76
Bài này đã được xem 28998 lần
|
Người đăng:
|
mithoct
|
|
|