khoảng lặng thời gian
Phải chăng đã xa rồi tuổi thơ
Khi nhận ra ta không còn là cô nhóc
Đêm trở mình chợt khóc
Lắng xa rồi
Tiếng rồng rắn lên mây
Đêm oằn mình trên những hàng cây
Hình như cố níu màu thời gian ở lại.
Nhưng lá bàng có bao giờ xanh mãi
Cô bé buồn
Sắc đỏ rủa màu xanh
Kí ức tràn về những con nước mỏng manh
Chập chững biết đi đã dung dăng dung dẻ
17 tuổi cô bé nghĩ gì trong lặng lẽ
Câu đồng dao
hay truyện cổ tích buồn?
Thời gian trôi luôn
và ta không còn là cô nhóc
Tự hỏi lòng mình trong tiếng khóc
Phải chăng đã xa rồi tuổi thơ