Poem logo
Poem logo

hoa công lý trái hoà bình của tình yêu viên mãn

Tác giả: Jos.Cao Thái
Cha* ơi,
Thế giới chúng con đang làm sao Cha hỡi,
Mà nghe chừng vắn vỏi một đời để thức tỉnh một Niềm Tin Tuyệt Đối.
Mới chỉ hơn hai ngàn năm thôi Cha ơi,
Mà vẫn còn đó,
Ngày Cha Yêu Thương vực nhân loại đi tiếp vào con đường Sáng Thế.
Con không thể không nghĩ ngợi về ngày hôm nay lẫn hàng vạn năm về trước.
Niềm Tin Chân thật không thể là điều trói buộc trong đàn áp như nô lệ con người.
Niềm Tin Chân Thật chỉ có một con đường là của sự sống bao dung.
Niềm Tin Chân Thật là Niềm Tin Tuyệt Đối,
Nó vươn lên cao, lên trên hết mọi tầng mây.
Để không cần chiếm hữu và không có điều gì phải sợ mất.
Dù đầu có rơi,
Dù máu có chảy,
Cũng chỉ để là tan trong sự sống trường sinh.

Làm sao có được sự sống trường sinh như khi mưa trời tuôn đổ?
Nhân loại đã nhủ bảo nhau nhiều điều theo nhiều cách thức và luận lý về niềm tin.
Tình Yêu cũng như nước mưa rơi, luôn có thực!
Nhưng phàm nhân sao cứ mải lao vào triết lý cõi nhân sinh,
Để khi Con Người đến, ta chẳng kịp kín múc,
Tay trắng lại trở về với tay không,
Nên ta luôn nghĩ cuộc đời quả hư vô khi lòng ta hoang vắng.

Chương trình Sáng Thế của Cha đâu có gì ghê gớm!
Chỉ là một quy trình ươm hạt Tình Yêu.
Cái hạt Tình Yêu bé tí ti mà nhọc lòng bao định đề khoa học vẫn chưa mở lối.
Hiểu được gì thì hiểu, chứ sao hiểu nổi Tình Yêu.
Ta có thể cấy phôi và sao chép kỳ công của Con Tạo,
Nhưng đấy mới chỉ là cái nôi của Tình Yêu.
Cha, Tạo Hóa, chỉ đơn giản là Cha của Tình Yêu.
Cái đơn giản nhất lại là cái Tuyệt Vời nhất.
Cái Tuyệt Vời nhất lại là cái được cho không.
Không điều kiện mà có, mà có để khởi nguồn cho mọi sự.

Ôi Cha ơi,
Con người là một tuyệt phẩm của Tình Yêu,
Thì làm sao chúng con hiểu nổi Tình Yêu từ Cội Rễ ?
Các Thiên thần cũng chỉ là Ánh Quang của Tình Yêu rạng rỡ,
Nên đang ngập tràn hạnh phúc được chiêm ngưỡng trọn đời, Tình Yêu đó!

Phải không Cha ơi,
Tình Yêu luôn truyền sinh Sự Sống, một Sự Sống của Tự Do,
Cho nên Lu-xi-phe đã trở thành một nghịch lý giữa chương trình Sáng tạo.
Tình Yêu là Mẹ Đẻ của Sự Sống Thật.
Sự Sống Thật lại chỉ nảy mầm trên miền đất Tự Do.
Tự Do đã biến chúng con thành Chúa Tể,
Chúa Tể biết phủ phục trước Tình Yêu.
Thế mới gọi Tình Yêu là Bền Vững,
Là con đường duy nhất đưa ta đi vào cuộc đời Viên Mãn với Cha Đẻ của Tình Yêu.

Cha ơi,
Phải chăng trong muôn vạn hào quang:
Hào quang của Tình Yêu,
Hào quang của Tự Do,
Hào quang của Chúa Tể,
Thì Ma Quỷ đã “khôn ngoan” chọn tất cả chỉ trừ có Tình Yêu.
Đấy là chuyện cuộc đời của ông tướng Luxiphe.
Còn chuyện cuộc đời của chúng con,
Vẫn đang hỗn mang quá đỗi.
Chúng con không thể vô trách nhiệm đổ tất lên đầu quỷ dữ ngu si,
Khi chúng con cứ cố tình chối bỏ Tình Yêu và tranh giành với đàn quỷ,
Những điều mà chúng cố tình chiếm giữ.
Dường như khi Cha Sáng Thế Muôn Loài,
Quỹ Dữ đã chọn những gì thì những cái đó đã là của nó.
Và dường như mọi cái đã rạch ròi cho hai con đường chọn lựa:
Một đại lộ hợm hĩnh kiêu căng của Tự Do và trị vì Chúa Tể,
Nhưng trọn đời vắng bóng Tình Yêu.
Một đường mòn bé nhỏ dẫn đến Trái Tim,
Vẫn có Tự Do và ta cứ là Con Trời được Thừa Kế,
Thừa kế Ngai vàng bất hủ của Tình Yêu.

Những trăm năm trước khi Máu Đào nhuộm đỏ đất Việt,
Thì chỉ có Tình Yêu bừng sáng đã gieo bao hạt mầm Tin Yêu triển nở thành những cánh đồng bát ngát.
Máu Đào đó có đòi Công Lý và Hòa Bình của quỷ dữ?
Không!
Hạt nào nẩy mầm nấy!
Hạt Tình Yêu thì mầm sống là Thứ Tha,
Là Dưỡng Dục từ Máu Đào Chân Thiện Mỹ.
Tình Yêu thì không tranh cãi mà luôn âm thầm chăm sóc,
Để sinh trái Hòa Bình và hoa Công Lý của Tình Yêu mà quỹ dữ luôn chê bỏ.

Cha ơi,
Phàm là con người, thì chúng con còn biết lắng nghe,
Nên xin Cha luôn nhủ lòng chúng con biết men theo Tình Yêu Cha mà chia xẻ,
Đến với mọi anh em xa gần trên quả đất,
Đang miệt mài với mọi chủ thuyết nhân sinh.
Hai ngàn năm trước, chính Cha còn không đến thế gian để phán xử,
Thì chúng con được Cha gọi về là để đến với anh em,
Và chuyển đến anh em con những ngọt bùi của Tình Yêu Cha Lượng Thứ.

Anh em con đã có biết bao người mê mải một tình yêu,
Từ súng đạn để giàng quyền được sống,
Từ chia rẽ để bảo toàn dân tộc,
Từ hận thù để bảo vệ non sông,
Từ quên lãng để tranh dành đất nước,
Từ vô ơn để thóa mạ tổ tiên,
Từ lý lẽ để tìm về công lý,
Từ chiến tranh để xây dựng hòa bình,
Từ gian dối để xây vinh quang giết chóc,
Cờ màu nào mà sắc áo chẳng tàn phai?

Tình Yêu Cha không phải là học thuyết,
Chẳng để những ai kia cứ tranh cãi khôn nguôi.
Tình Yêu Cha chẳng phải ngọn đèn đường,
Lúc soi tỏ, lúc mù mờ tăm tối.
Tình Yêu Cha chẳng giáo điều siêu thực,
Cứ vất vưởng như kho tàng triết thuyết.
Tình Yêu Cha đơn giản chỉ là YÊU,
Là con đường của Sự Sống Vô Biên.

Cha ơi,
Trong con,
Cha đặt một sự sống,
Thì trong anh chị em con,
Cha cũng ban sự sống tràn đầy.
Xin Cha luôn thúc giục lòng con, tâm trí con biết hướng về Cha, Cha tuyệt đối.
Giữa anh chị em con và bản thân con đây chỉ có một mối dây liên kết,
Là Tình Yêu Nhựa Sống Từ Cha.
Để có lúc nào trong cuộc sống hôm nay,
Con có ý nghĩ hiến tặng anh chị em con chút Hòa Bình và Công Lý,
Thì Công Lý ấy và Hòa Bình ấy,
Phải là Hoa Trái của Tình Cha.
Chỉ có từ CHA, từ TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC của Thiên Chúa,
Mới có thể hé nở cho con Hoa Công Lý và Trái Hòa Bình,
Trong vườn Bình An Viên Mãn.
Amen.

Joscaothai
Lễ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam,11/2011
(*) Thiên Chúa Cha yêu thương

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm