phận lục bình
Lục bình trôi nỗi mình trên dòng nước
Đi theo dòng xuôi ngược khắp nơi nơi
Gặp sóng to hoa ấy tấp vào bờ
Khi nước lớn xa rời nơi điểm tựa
Để nơi đây vương đầy niềm chan chứa
Lưu luyến hoài tựa cửa ngóng trông theo
Tưởng đâu rằng hoa ấy đã chống neo
Ai ngờ rằng hoa theo dòng nước chãy
Bao lời yêu hẹn thề câu mãi mãi
Giấc mộng vàng thơ dại bước chung đôi
Ngàn nỗi đau vì tình lỡ thật rồi
Để ai vẫn đứng ngồi dòng lệ đắng
Biết trách ai thôi đành hờn số phận
Nhớ thương hoa thơ thẫn ít đôi lời
Ở đâu đây còn mãi sự mong chờ
Trào nỗi nhớ vầng thơ đầy sầu não