đêm phục sinh
.
.
.
.
Tinh tú đêm nay chói ngập trời,
Sông Ngân vằng vặc ánh vàng trôi.
Trên bờ suối bạc cao lồng lộng,
Ai đã bắc cầu chuyển khối vui?
Sao sáng đua nhau ném bụi vàng,
Lung linh gội thắm cả trần gian.
Núi sông trầm lặng thu mình đợi,
Nhìn nhau mắt ngợp vạn hào quang.
Ô hay đêm vắng có niềm chi,
Mà tự trời cao chuyển sáng về?
Bắc Đẩu huy hoàng phô sắc thắm,
Làm cho rạo rực cả sơn khê.
Trăng lạnh, lây vui, hết hững hờ,
Đêm nồng: nguyệt cũng đắm vương tơ,
Nghiêng mình lặng lẽ như cung kính,
Xê cạnh chòm sao, nép đợi chờ.
Dưới trần nhạc gió thổi ngân nga,
Giục đóa hoa đêm nở nhị ngà,
Rồi cuộn hương nồng bay vi vút,
Tung lên như một khải hoàn ca.
Nhưng bỗng sương mai rụng trắng ngần,
Chân trời gợn đỏ những đường vân.
Mây hồng rộn rịp đem dương đến,
Chạm gót đêm vàng nhạc giao âm.
Gió sớm lâng lâng quyện sáng về,
Trong bình minh nhuốm sắc pha lê,
Thấp thoáng bóng chân người thôn nữ,
Phập phồng, đi viếng nấm mồ tê.
Vội vã bình hương đặt cạnh mồ,
Nhưng kìa, ai lật tảng đá to?
Nhìn lại áo quan sầu tuyệt vọng!
Xác người đã lạc mất phương mô?
Buồn ngắm hàng mi lệ ứa trào,
Hương lòng thờ kính gửi trời nao?
Tín đồ mất Chúa ôi cô quạnh!
Mõm đất trơ vơ, cả huyệt sầu.
Thoạt đầu gió đẩy đất rung rinh,
Thôn nữ sầu tan, vội ngoảnh nhìn:
Hai chàng xiêm áo in màu tuyết,
Reo vang: “Thiên Chúa đã phục sinh!”
Thôi cả trào vui ngập biển lòng,
Thả buồm cho gió cuốn mông lung,
Xăm xăm quay gót băng đồng nội,
Thôn nữ ôm mừng vượt nắng trong.
Ôi Chúa Phục Sinh, phút rợn trời.
Thảo nào đêm dậy ánh sao tươi,
Gió đàn hương ngát, trăng kiều diễm,
Hòa tấu lừng uy đón đợi người!
Chiếc thuyền Tình Ái ra khơi,
Đêm nay dạt bến, chân trời sóng im.
Đêm nay Hy Vọng vô biên…
Nữ tu MAI THÀNH
Paris, 14-3-1959