đời tưởng thế
Ta đứng dậy trên hòn đá nhỏ
ngước mắt nhìn vi vút thông reo
chân bước vững nghe đời róc rách
bởi trượt dòng nào biết nông sâu
đời tưởng thế nhưng nào phải thế
tiếng yêu thương người cũng mạ vàng
cứ lóng lánh giọt sương buổi sớm
nắng lên rồi chợt giấc mơ tan
trách làm chi tình đời gian dối
chính ta đây cũng dối gian mình
khi hạnh phúc tuôn trào nước mắt
lúc mỉm cười lại thấy buồn tênh.