thế đành thôi
Phận mình bạc tựa như vôi
Nhân duyên trắc trở kiếp người héo hon
Còn đâu được giận được hờn
Nay em đâu nữa... đâu còn em anh
Thế đành thôi... mặc cũng đành
Có duyên chẳng phận ai dành cho ai
Trách chi đời lắm bi hài
Đa đoan thế đấy... mệt nhoài tấm thân
Lòng mang chua xót trăm phần
Rượu cay ngàn chén... ai cần nhớ ai.
Bài này đã được xem 1140 lần
|
Người đăng:
|
Sâm Nguyễn
|
|
|