giọt đắng ngọt ngào
Gặp anh, em nũng nịu “ Cà phê đi anh ! ”
Gặp em, anh rủ rê “ Cà phê em nhé? ”
Ly cà phê của chúng mình ngọt ngào, sóng sánh
Bởi tình yêu thăng hoa chẳng đắng bao giờ
Cũng có lúc hai đứa mình hờn giận
Lẳng lặng nhâm nhi như một thói quen
Để bất ngờ nhận ra cà phê cũng đắng
Vị đắng diệu kỳ cứ đọng ngọt trên môi
Thời gian trôi qua, hai đứa mình thành người thua thiệt
Cứ san sẻ chút tình cho giọt đắng ngọt ngào kia
Ngồi bên anh, em khen cà phê sao mà ngon thế
Còn anh thì cà phê đắng thơm ghê
Ngày không anh, mình em bên ly cà phê
Nhạt hương, nhạt ngọt ngào, nhạt đắng
Anh ở đâu, để tim em hoang vắng
Giọt cà phê bỗng nghẹn ứ trong lòng
Ngày không em, mình anh bên phin cà phê
Trân trân nhìn từng giọt buồn loang lổ
Em ở đâu để miệng anh chát đắng
Vị cà phê bỗng nhạt thếch đầu môi
Ngày không cà phê, chúng mình hụt hẫng
Ánh mắt em thôi cười, thôi ríu rít
Đôi tay anh bỗng trở nên thừa thãi
Cuộc tình mình cứ như thiếu điều chi.
Mấy chục năm qua, cuộc tình mình vẫn vậy
Xen giữa chúng mình có một kẻ thứ ba
Kẻ thứ ba vừa thơm, vừa ngọt ngào, vừa đắng
Sóng sánh nâu kết chặt tình mình
Cứ thế, anh với em và cà phê
Gắn kết cùng nhau suốt chặng đường tình
Giàn thiên lý sẽ lung lay nếu chẳng may thiếu một
Nếu thiếu đi hai, chắc trái đất ngừng quay.
Hà Nội, 05/7/2015