đêm vắng rừng thu
      
      
      
      
        Một mảnh trăng treo đụng gió ngàn
 Sương giăng mây phủ khói tràn lan
 Chim kêu chiêm chiếp than rừng vắng
 Vượn hú xôn xao thở đêm tàn
Lá rụng ánh sa kêu xào xạc
 Cành lay lệ nhỏ khóc chứa chan
 Thu đến thu đi tình tha thiết
 Nai vàng còn đứng gợi sầu mang 
 Rừng thu đêm lạnh xa nhân thế
 Một cõi phong sương giấc muộn màng
 Trăng trong lơ lửng trời tảng sáng
Sương mơ lản mản khói mờ tan
Rừng thơ rừng sương rừng vắng vẻ
Dạ sầu dạ nhớ dạ mênh mang
Mắt nai ngơ ngác  nhìn tri kỷ
Giấc mộng bồng bềnh kiếp lang thang
Thanh vắng rừng đêm tình diệu vợi
 Nên thơ cõi thế đón mùa sang
 Giang hồ mấy độ đêm gần sáng 
 Ngàn lá thu buông lóa ánh vàng 
QHNC