nỡ trách gió hờn trăng
Tôi yêu mãi vầng trăng tròn ngày đó
Đã bao lần tan vỡ giữa dòng sông
Dẫu tan nát thành muôn trăm ngàn mảnh
Trăng trong tôi vành vạnh thưở ban đầu
Đêm bàng hoàng trăn trở ngọn gió câu
Người nào thấu nỗi sầu vương giấc ngủ
Gió trăng ơi! Cho ta lời nhắn nhủ
Giữa trời buồn ủ rũ giọt sương buông
Ánh sao băng len lỏi đáy tâm hồn
Cho buốt giá một khối buồn trĩu nặng
Nói đi em đừng hờn giận gió trăng
Anh vẫn hứa rằng tình luôn nồng thấm
Giữa trời đông mình trao làn hơi ấm
Còn buồn không khi mộng đẫm gió trăng.