kỳ vọng
Nơi Uẩn khúc chưa khi nào anh kể
Để lặng thầm hai nửa cuộc đời đau
Em chua chát trên nôi tình hoa lệ
Anh nhiêu khê hun đúc ái ân sầu
Nơi mái ấm tình ê chề vừa vặn
Chốn địa đàng hẳn vực thẳm niềm riêng
Em hối hận chôn tim trong cũi sắt
Anh khôi hài nuốt lệ đắng bình yên
Nơi phiền muộn dấu yêu đầu kêu thán
Bôi nhạt mau gạch nối nửa đoạn tình
Em cao ngạo nghiêng mong manh cánh nhạn
Anh nặng nề rót ánh rạng bình minh
Nơi kỳ vọng tháp chồi non son sắt
Qua mỏi mong có hẳn đã vươn cành?
Qua nắng gió dung nhan còn lành lặn?
Tình hàn vi vốn dĩ chẳng còn xanh